Tìm vợ cho chồng – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nuốt nước mắt, cắn răng dằn lòng, tự nguyện đội lễ tìm vợ cho chồng. Đến khi biết nguyên nhân phía sau ai cũng xót xa, ngậm ngùi cho một kiếp người.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Sau khi kết hôn, người phụ nữ lần lượt sinh ra những đứa con tật nguyền. Vì thương chồng, muốn giúp gia đình khỏi cảnh tuyệt tự, người phụ nữ quyết tìm vợ hai cho chồng. Và rồi một “hiệp nữ” xuất hiện, chấp nhận điều tiếng, làm vợ lẽ người cựu chiến binh lắm bệnh để gánh vác gia đình. Câu chuyện tưởng chừng như cổ tích ấy lại có thật tại xã Liệp Tuyết, huyện Quốc Oai, Hà Nội.

Sau đám cưới vài ngày, ông ông Nguyễn Văn Thư (SN 1944, chồng bà Trương Thị Bích, SN 1946) tiếp tục vào chiến trường, thi thoảng nghỉ phép mới về thăm vợ.

Năm 1970, vợ ông Thư, bà Bích sinh con gái đầu lòng, nhưng từ lúc lọt lòng đứa bé đã ốm ngặt nghẽo, 5 tuổi vẫn chưa biết đi, tay chân thì teo tóp, co quắp cả lại. Đến năm 1974, bà Bích lại tiếp tục sinh đứa thứ hai. Đứa bé gầy yếu, nuôi được 1 năm thì mất. Đứa con thứ 3, thứ 4 của bà Bích cũng chịu số phận hẩm hiu như các anh chị. Tất cả đều không có trí khôn, sống đời thực vật.

Chồng bà Bích sau khi đi lính về trở thành thương binh, mắc nhiều bệnh, sức khỏe rất yếu, chẳng đỡ đần bà được việc gì. Bản thân bà cũng nhiều bệnh, lại phải gánh thêm ba đứa con tật nguyền với một mẹ già. Thấy bà lần lượt sinh ra những đứa con tật nguyền, gia đình chồng hắt hủi nói bà không biết sinh con, hàng xóm cũng nói ra nói vào. Một ngày, bà Bích nén lòng nói với chồng cứ đi lấy một người đàn bà khác, để còn có người lo hương khói sau này, bà chẳng dám oán một lời. Nhưng ông Thư một mực từ chối.

Tim-vo-cho-chong-cau-chuyen-nhan-van-xuc-dong
Hai người mẹ với những đứa con đầu tật nguyền của bà Bích (Ảnh: CAND)

Bà Bích nghĩ đến một ngày khi ông bà mất đi, ai sẽ chăm sóc những đứa con tật nguyền của mình. Vì thế, bà càng quyết tâm tìm vợ cho chồng, để có người gánh vác gia đình. Nói là làm, bà Bích đi khắp nơi phao tin “tuyển” những bà, những chị góa chồng tốt tính, có sức khỏe để chăm sóc chồng. Còn về mình, bà sẽ mang các con về nhà mẹ đẻ để chăm sóc. Nhưng nghe đến một gia đình như thế, người ta đều sợ “chạy mất dép”.

Năm 1986, khi nghe mọi người nói ở xã Tuyết Nghĩa có một người phụ nữ không có chồng, tuổi đã lớn, gia đình nghèo khó nhưng có sức khỏe, chịu thương chịu khó. Thế là bà Bích hối hả đạp xe đến gặp và thổ lộ tâm tình. Sau một ngày tâm sự, bà Dương Thị Duệ (SN 1946) quệt nước mắt nói: “Đời chị đã khổ như thế, em cũng chẳng sung sướng gì, thôi em sẽ về giúp chị trông nom các cháu”. Khi biết tin, gia đình ông Thư phản đối kịch liệt, còn gia đình bà Duệ thì để mặc bà tự quyết. Còn bà Bích lúc đó một mực khẳng định với mọi người xung quanh: “Tôi sẽ làm cho gia đình đoàn kết, không để ai phải chịu thiệt cả!”.

Ngày cưới, ông Thư ốm nặng, thế là bà Bích một mình đạp xe đón bà Duệ về. Thế là, suốt bao nhiêu năm nay, họ ăn cùng mâm, cùng phục vụ chồng và chăm sóc những đứa con. Đôi khi, hai bà cũng tức nhau, tranh cãi vài câu nhưng xong rồi thì thôi, không ai để bụng, cũng chẳng cãi nhau to tiếng bao giờ.

Ông trời thương, cho 3 đứa con của bà Duệ với ông Thư đều thông minh, khỏe mạnh. Lúc biết tin bà Duệ có thai, bà Bích vui mừng khôn xiết, bà tranh làm hết những việc nặng nhọc để bà Duệ được dưỡng thai. Ngày đứa con đầu lòng của chồng và vợ hai bập bẹ gọi bà là mẹ, bà đã rơi nước mắt. Bà từng sinh 4 đứa con, nhưng chưa một lần bà được nghe tiếng gọi thân thương và thiêng liêng ấy. Từ nhỏ đến lớn, bà chỉ được nghe những tiếng ú ớ, tiếng cười hềnh hệch của các con. Thế nên khi nghe tiếng gọi mẹ cất lên từ đứa con đầu lòng của bà hai thì bà Bích biết sự hy sinh của mình có ý nghĩa.

Đã hơn mười hai năm kể từ ngày ông Thư ra đi vì di chứng chất độc da cam, hai người đàn bà ấy cứ lặng lẽ nương tựa vào nhau, làm lụng chăm sóc những đứa con của họ.

Theo Công an Nhân dân

Xem thêm: Dám làm dám chịu – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Đối với các chiến sĩ, Bác như một người cha già, khi biết có chiến sĩ ngã, bất chấp thời tiết lạnh giá, Bác chạy vội ra để giúp rồi ân cần hỏi han. Tình thương của Bác khiến mọi người càng thêm yêu mến và trân trọng vị lãnh tụ tuyệt vời của dân tộc.

Chú ngã có đau không? – Câu chuyện hay về tấm gương của Bác
0 Bình luận

Vợ chồng chúng nó mải mê đi chùa lễ Phật, còn "bà Phật" ở nhà là mẹ thì vợ chồng nó chẳng coi ra gì, đến khi hối hận thì đã muộn màng...

Đi chùa lễ phật – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Mới đây, một bài đăng trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý của cộng đồng khi chia sẻ câu chuyện về hành động đẹp dám làm dám chịu của một cậu bé lớp 6.

Dám làm dám chịu – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Tin liên quan

Sau 30 năm tốt nghiệp ĐH Harvard, nhóm cựu sinh viên này đã gặp nhau để họp lớp và đúc kết ra bài học quý giá.

10+ bài học thâm sâu cựu sinh viên ĐH Harvard đúc kết sau buổi họp lớp: Cuộc sống vốn không suôn sẻ, quan trọng là không ngừng tiến lên!
0 Bình luận

Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.

Cây bút tài chính lâu năm đúc kết 4 bài học tiền bạc đắt giá: Rủi ro là cần thiết để xây dựng sự giàu có
0 Bình luận

Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.

Hối hận vì vay nợ mua nhà chung cư để rồi vất vả suốt 7 năm: Bài học đau đớn vì bốc đồng
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 17 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất