Sinh ra từ làng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Cây đa, bến nước, sân đình... Cổng làng và mái chùa cổ kính rêu phong Mùa sen bát ngát hương Và đêm tất niên ngập mùi hoa huệ trắng,...

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

‏Làng quê trong tôi - người của thế hệ mới - hoàn toàn không có những điều như vậy. Dù đó là đặc trưng của quê hương, là nét đẹp của thôn làng, là điển hình của nông thôn Việt Nam...‏

‏Thế mà tôi vẫn quê và vẫn cứ yêu quê, chập chờn trong nỗi nhớ và rưng rức nhiều khi bởi những hình ảnh như thế hiện về trong tâm trí.‏

‏Thật kì lạ!‏

‏Có lẽ chỉ có thể lý giải bởi một chữ duyên hoặc một chữ gene.‏

‏Hẳn nhiên rồi. Bởi ai mà chẳng sinh ra từ làng, gốc gác đó, cội nguồn đó.‏

‏Đôi khi ra ngoài, cũng học được phong thái lịch lãm và văn minh của xứ Tây tân kỳ. Cũng veston, đầm lụa kiêu sa, cũng dùng dao với nĩa và biết cách đặt tay trên ly rượu vang đã ủ bao nhiêu tháng ngày nhưng vẫn cứ mơ về cái thời nhà quê, "chân đất, dép lê", quần rộng xắn gấu đi khắp làng trên xóm dưới chẳng sợ ai chê cười.‏

‏Nỗi nhớ dành cho quê hương sâu đậm hơn, rành rọt hơn chính là nỗi nhớ về "chất quê" ẩn chứa bên trong con người mình.‏

Tôi thèm được lê mình trong những đêm trăng sáng, dãi dầu hết những âu sầu dưới ánh nguyệt vằng vặc khuya lắc khuya lơ.‏

Tôi thèm nghe câu ầu ơ mà giờ đã xa xăm lắm, cứ như chỉ còn trong ký ức bụi mờ bảng lảng lớp khói sương.‏

Tôi thèm ăn bữa cơm nấu bằng rạ rơm còn thơm mùi thóc lúa. Mâm cơm có mắm cáy, rau cà,... Nồi cơm đặt trên cái rế ông nội đan từ bao lâu chẳng biết nhưng cũng đen một lượt màu tro bếp hiền lành.‏

Tôi thèm cái rêu phong của cảnh chùa yên lặng, mỗi chiều tiếng chuông rơi từng giọt chậm rãi như buông xuôi mọi lối tham cầu,...‏

Tôi thèm áo nâu nhuốm bùn chân chất, tình người, lòng người cũng thật thà giản dị như đất với vụ mùa, như nước giếng trong vắt soi rọi hồn mình.‏

‏Thèm trở về là người quê sống giữa làng quê với tình quê mê mải.‏

‏Chẳng còn mấy ai thuở ấy ra đi mà quên mất hoặc đánh mất "chất quê" của mình.

sinh-ra-tu-lang-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-8

‏Sinh ra từ làng luôn có nỗi nhớ mênh mang.‏

Tôi không bị ám ảnh bởi nơi chốn. Vì "đi về đâu cũng là thế" - dải đất hình chữ S thiết tha này không "ơn nặng nghĩa dày" thì cũng là cội nguồn, gốc gác.‏

‏Người Việt Nam qua bao thế hệ đều ít nhiều "được làm" nhà quê. Tôi chắc chắn thế. Không hề khinh nhờn hay miệt thị, không giễu cợt, bêu riếu hay làm cho thiếu tự tin.‏ Tôi chỉ thấy thân thương hai tiếng "nhà quê" ấy.

‏Bởi mảnh đất này là cái nôi của nền văn minh lúa nước, "con trâu đi trước, cái cày theo sau". Ông tổ, bà cố, cụ kỵ, họ hàng, dòng máu chẳng phải xét cho cùng là gắn bó với đồng ruộng hay sao? Gene của người Việt quy định "nét nhà quê" tự nhiên như thế. Nên thật dễ dàng để cánh đồng và con cò bay lả bay la đi vào trong ký ức mà có khi cả đời xa xứ, là F2, F3 ở ngoại quốc vẫn có thể mang máng hình dung.‏

‏Truyền thống và hiện đại, cội nguồn và tha hương... vẫn luôn cần một sự cân bằng hòa hợp.‏

‏Không có gốc thì làm sao có ngọn? Không có nền móng vững chắc sao xây dựng được những lầu cao? Không có học bò sao mà đi rồi đi xa đến thế? 

Nên cứ quê đi. Quê thật nhuần nhuyễn thành thục, quê đến thấm sâu, thấu hiểu. Quê để là chính mình thì mới phát triển được bản thân mình và tiếp nhận thêm điều mới mẻ dựa trên bản sắc cá nhân riêng biệt.‏

Tôi rất sợ những thứ nửa vời như sự “nửa mùa” học đòi kệch cỡm hoặc cách hòa nhập không chừng mực mà đánh mất đi “chất riêng” của con người mình, dân tộc mình.‏

‏Dù có đi đến nơi nào, thành thạo bao nhiêu ngoại ngữ, bằng cấp và địa vị cao sang thì tôi vẫn mong mỏi cái tiếng Việt và giọng nói Việt Nam điển hình của mỗi địa phương không bị mất đi dù chỉ là lời khi gặp được người đồng hương mới có cơ hội thoát ra.‏

Hãy cố gắng vừa giữ gìn vừa dựng xây, vừa phát huy vừa bồi đắp con người mình để lĩnh hội điều hay cái đẹp thời cuộc mà làm phong phú thêm truyền thống, nề nếp quê hương.‏

‏Mảnh trăng quê mình chắc rằng khác với mảnh trăng nơi khác dù chung một bầu trời.‏

‏Hạt gạo quê mình có mùi vị riêng bao trùm bằng ký ức.‏

‏Nước sông quê mình cũng chẳng giống nước sông Seine.‏

‏...‏

‏Ngày tôi đem giặt cái balo của một người đã lấy từ trong đáy túi ra một nắm đất, người ấy bảo là: Ngày ra sân bay, mẹ gói cho để mang theo. Đi đâu thì cũng nhớ đất quê mình.‏

‏Tôi hơi cảm động. Phải rồi, đi là để trở về - về với đất - nơi mình đã sinh ra. Vì chúng tôi đều là những người nhà quê chân chính.‏

‏Ai trong đời cũng cần một bóng quê - là mẹ, là cha, là nơi sinh ra để mà hiểu rõ chính mình.

Xem thêm: Sự lợi hại của thất bại - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Người thợ xây nọ ngỏ ý với hãng muốn xin nghỉ việc về hưu để vui thú với gia đình...

Người thợ xây - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Tôi rúc đầu vào gối, đầu nặng trĩu tuyệt vọng. Chẳng lẽ với tôi đây là cả cuộc đời còn lại.

Người làm công kỳ lạ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Người đàn ông tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm, có một cái lỗ nhỏ xuất hiện. Anh ngồi chăm chú theo dõi con bướm trong vài giờ đồng hồ khi nó vùng vẫy tìm cách chui ra ngoài qua cái lỗ nhỏ đó.

Con bướm - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất