Nối lại chữ duyên - Câu chuyện cảm động

Là phẳng phiu bộ cảnh phục cho chị gái rồi treo gọn gàng trong tủ, cô về phòng, đóng cửa và lại mở cánh tủ quần áo của mình lấy ra trong góc một chiếc áo cảnh phục mùa hè vẫn in đậm dòng chữ màu vàng “V.V.N – B4C5 T38”.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần cô mở tủ đồ lại lấy chiếc áo ấy ra nhìn. Đã gần ba năm rồi nhưng chiếc áo vẫn còn như mới nguyên không một nếp gấp. Trước đây, khi anh được nhà trường cấp cho bộ cảnh phục mới anh đã tặng chiếc áo cho cô chỉ vì một câu nói ngây thơ “Em thích cái áo này, cho em đi”. Vậy là từ đó, cô nâng niu chiếc áo như một món quà đặc biệt và cho đến tận bây giờ, ngày nào cô cũng mang nó ra nhìn ít nhất một lần đến nỗi chị cô đã không ít lần cằn nhằn “Hơn hai năm rồi, còn nhớ làm gì nữa, bỏ đi”.

Họ đã chia tay nhau cách đây hơn hai năm, nhưng cô chưa một ngày quên anh, làm sao cô quên được khi ngày ngày nghe chị cô, anh cô kể về công việc của những chiến sĩ cảnh sát, làm sao quên được khi mỗi lần ra đường cô lại giật mình thon thót lúc nhìn thấy bóng áo xanh quen thuộc ấy. Những ngày xa anh, cô nhớ anh và thương chính bản thân mình.

Anh đã ra trường đi làm được gần 3 năm, còn cô mới chân ướt chân ráo bước vào công việc. Tốt nghiệp đại học, cô may mắn được công tác tại một cơ quan Nhà nước theo đúng chuyên ngành mà cô theo học ở trường Luật và công việc mà hàng ngày cô tiếp xúc lại càng khiến cô nhớ về anh nhiều hơn. Cô vốn là một kẻ yếu đuối nhưng lại luôn gồng mình lên, cố tỏ ra mạnh mẽ, vui tươi trước mặt mọi người. Ngày ngày đi làm, nhưng mỗi khi về đến nhà, ngồi một mình trong phòng lần dở lại những bức hình lúc xưa của hai người mắt cô lại ầng ậng nước. Cô không cho phép nước mắt của mình trào ra nên cứ nén nỗi đau của mình vào trong lòng. Mọi thứ cứ dồn lại, tích tụ trong cô và khiến cô trở nên lặng lẽ hơn, trầm ngâm hơn chứ không còn là cô gái ồn ào, cuồng nhiệt như trước nữa.

Đã 3 mùa đông không có anh, mỗi khi gió về cô cảm thấy lạnh không chỉ vì những cơn gió bấc rét buốt mà còn lạnh vì sự trống trải trong lòng và câu hỏi luôn dày vò con tim trong suốt những ngày tháng qua: anh đã quên cô?

noi-lai-chu-duyen-cau-chuyen-cam-dong

Hôm nay rét cóng, cô mau chóng đến cơ quan và đóng kín cửa phòng. Chắc hôm nay trời lạnh quá nên mọi người đến hơi muộn, cô thầm nghĩ rồi đứng dậy pha một ấm trà nóng. Đang loay hoay với ấm trà thì có người gõ cửa, cô dõng dạc:

- Mời vào!

Có tiếng kéo cửa và một người thanh niên bước vào. Cô ngẩng lên và không giấu nổi sự bàng hoàng trên gương mặt, suýt nữa thì rơi cả ấm trà đang cầm trên tay. Người đứng trước mặt cô là N, đúng là anh, chỉ có điều trông anh chững chạc hơn rất nhiều, làm da cũng sẫm màu hơn nhưng gương mặt thì vẫn vậy không thể nhầm lẫn với ai khác được.

Cô cố gắng trấn tĩnh, cất giọng run run:

- Anh đến đây có việc gì không ạ?

Không giấu nổi sự bất ngờ, bối rối, anh sững người rồi lát sau mới đáp lại cô bằng một câu hỏi:

- Em, em làm việc ở đây à?

Thật ra là trước khi đến đây, anh đã tìm hiểu và được biết cô làm tại phòng này nên đã cố tình xin thủ trưởng đến đây để làm việc. Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt không thể giấu nổi sự xót xa khó mà diễn tả.

- Anh, anh ngồi đây đi ạ, anh uống nước nhé. Cô vội vàng lảng sang chuyện khác rồi lại hỏi anh?

- Anh đến đây có việc đúng không ạ, em có thể giúp gì cho anh không?

- À, ừ. Anh đến xác minh, em vẫn khỏe chứ?

Đúng lúc ấy, mọi người trong phòng vừa kịp đến, cô vội chuyển hướng:

- Cả nhà đến rồi ạ, anh Huy ơi, có đồng chí bên cơ quan điều tra đến xác minh, đợi anh từ sớm đấy. Rồi cô quay sang anh: 

- Bạn sang gặp anh Huy để làm việc nhé.

Cô nhanh chóng về bàn làm việc và cố tỏ ra bình thản tựa như hai người chưa từng quen biết nhau nhưng trong lòng thì đang nhói lên, sống mũi cay cay. 

Xong việc, anh ra về nhưng vẫn nhìn cô bằng ánh mắt rất vội chất chứa bao điều muốn nói. 

Chiều tối cô nhận được tin nhắn của một số điện thoại không tên nhưng số điện thoại ấy cô chưa từng quên dù chỉ là một giây phút: “Tối nay, 8 giờ anh có thể gặp em không Mai? Hồ Tam Bạc nhé, trời rất lạnh em nhớ mặc áo ấm và quàng khăn kín cổ nhé, em là hay bị đau họng lắm đấy”. Đọc đến đây, mắt cô rưng rưng, thì ra trong suốt những ngày qua anh cũng chưa quên cô, anh vẫn còn tình cảm với cô. Cô tự bảo với lòng mình như thế rồi lại tự vấn: liệu anh ấy còn tình cảm gì với mình không, hay chỉ muốn gặp để trao đổi công việc? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh trong đầu khiến cô không thể tập trung làm việc.

Buổi tối, cô chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tương phùng giữa 2 người, cô mở ngăn kéo, lấy ra chiếc khăn đỏ mà anh đã tặng hồi cô học đại học năm thứ 2 cô lẩm bẩm: người ta bảo tặng khăn là chia tay kể ra cũng phải.

Quàng khăn, tô một chút son môi rồi dắt xe ra ngoài. Chị cô thắc mắc:

- Lạnh thế này, đi đâu?

- Em đi có chút việc, chị không cần đợi cổng đâu. Em cầm chìa khóa đi, có thể sẽ về hơi muộn.

- Trời lạnh, về sớm mà ngủ cho sướng – chị cô gọi với theo.

Cô suy nghĩ mông lung, suốt cả quãng đường, đến hồ cô dựng xe rồi đứng ngắm đường phố người người qua lại. Có nhiều đôi thanh niên nắm tay nhau đi dạo quanh hồ trong cái giá lạnh buốt tim làm cô cảm thấy chạnh lòng. Cô lại nhớ về cuộc trò chuyện với Thảo – cô gái hơn hai năm trước đã gọi điện cho cô, cuộc nói chuyện ấy cứ ám ảnh cô đến tận bây giờ.

- Chị có phải là Mai không, chị là bạn gái của anh N à, tôi là Thảo, học cùng trường sau anh ấy một khóa. Nghe nói chị là bạn gái à, chị nói là không phải đi, có đúng không? Tại sao chị lại làm như thế hả?

- Ừ, mình là Mai, bạn nói gì mình không hiểu?

- Chị lại còn nói không hiểu nữa à?

Mai im lặng rồi tắt máy, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra mặc dù trước đấy cô đã nghe phong phanh về mối quan hệ của N với một cô gái tên Thảo – nghe nói lúc ở trường anh tập võ bị gãy chân, trong khoảng thời gian ấy cô gái đó đã chăm sóc giúp đỡ anh rất nhiều. Lúc đó, Mai có cảm giác sụp đổ, hoàn toàn mất hết niềm tin và còn trách bản thân mình vì không thể đến trường chăm sóc cho anh được bởi quy định của nhà trường đâu có cho phép sinh viên ngoài ngành được ra vào tự do. 

Hôm đó, cô và anh đã nói với nhau rất nhiều. Anh cố gắng giải thích nhưng với tính cách trẻ con ngang bướng Mai không chấp nhận bất cứ một lý do nào. Mặc cho sau đó anh hết lời giải thích, cô vẫn không chịu gặp anh thêm một lần nào nữa. Và...họ đã chia tay trong im lặng...

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn hối hận vì hành động đường đột, bất chấp của cô, nhưng vì lòng kiêu hãnh của một cô gái ngang bướng có chút lạnh cô đã quá lý trí và không chịu tha thứ cho anh. Cô luôn tranh đấu giữa lý trí và con tim. Vì quá lý trí nên cô đã để tuột mất tình yêu trong suốt quãng thời gian qua mà lẽ ra nếu biết mở lòng ra một chút thì cô đã không tự mình làm cả hai đau khổ.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cô nhận được tin nhắn:

“Anh xin lỗi, anh có việc gấp phải giải quyết, anh thực sự rất xin lỗi em, em về đi kẻo lạnh nhé”.

Đêm thành phố lấp lánh sắc màu, từng ngọn đèn soi xuống mặt đường bóng loáng, phản chiếu mặt hồ nước long lanh, có một cô gái mang tâm trạng nặng trĩu bước đi một mình trên con phố. Cô hiểu và thông cảm cho công việc mà anh đang làm, cô không trách mà thương anh nhiều hơn.

Cô về nhà, mở FB viết những dòng đầy tâm trạng. Đã 12h đêm, cô vẫn chưa ngủ được, điện thoại rung lên: “Em ngủ chưa Mai, anh biết là hôm nay em sẽ lại mất ngủ”.

Anh ấy vẫn hiểu cô như thế, vẫn ân cần, dịu dàng với cô như thế:

“Em sắp ngủ rồi” – Cô run run chạm nút send.

Ngay lập tức, có cuộc gọi đến, cô phân vân rồi quyết định bắt máy. Giọng của anh vẫn vậy, không lẫn vào đâu được, giọng nói ấy vẫn luôn làm tim cô loạn nhịp dù là cách đây mấy năm hay là thời điểm hiện tại. Họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện và hai người quyết định cho nhau cơ hội trở lại, không cần biết ai đã đúng, ai làm sai, họ bỏ qua cho nhau tất cả để nối lại chữ Duyên đã đứt.

Ngày hôm sau, anh dẫn cô đi biển, cô vẫn có sở thích kỳ lạ là đi biển vào mùa đông, tháo hết giầy tất và đi bộ trên cát. Cô nói rằng như thế mới cảm nhận được biển đẹp và lãng mạn như thế nào.

Biển hôm nay nắng ấm lạ lùng, hôm qua mới giá buốt mà hôm nay đã có nắng lên ấm áp. Trên bãi biển chỉ có hai con người nắm chặt tay nhau đi trên cát, tiếng cười lại rộn rã và cô lại trở về với cô của ngày xưa. Anh xoay người cô:

- Em nhắm mắt lại đi.

Anh rút trong túi áo ra một gói giấy báo nhỏ:

- Em mở mắt ra đi.

Anh đưa vào tay cô gói nhỏ ấy rồi nhìn thẳng vào mắt cô:

- Mai, làm người yêu anh nhé?

Cô mở gói hạt dẻ ấm nóng trong tay, mắt cô lấm lệ:

- Anh vẫn còn nhớ à? Nhưng mà có ai tỏ tình bằng hạt dẻ không hả? Phải có hoa, có nến trong khung cảnh lãng mạn chứ, chán anh quá, vẫn ngớ ngẩn như ngày xưa.

Anh bối rối gãi đầu gãi tai và ôm cô thật chặt, cô thủ thỉ:

- Em đùa thôi, thế này đối với em là lời tỏ tình ý nghĩa nhất rồi. 

- Vậy, em đồng ý nhé, hãy tin anh thêm một lần được không Mai?

Cô nhẹ nhàng hôn lên má anh khẽ nói: Em tin anh!

(s/t)

Xem thêm: Nhớ về anh - Câu chuyện cảm động về những hi sinh Tổ quốc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Trong buổi lễ tốt nghiệp tại trường ĐH Công nghiệp Miền Đông, hình ảnh nữ tân dược sĩ bồng con 8 tháng tuổi lên nhận bằng tốt nghiệp khiến nhiều người bất ngờ. Nhưng ít ai biết được, đằng sau đó là một câu chuyện rất cảm động...

Câu chuyện cảm động đằng sau hình ảnh nữ tân dược sĩ bồng con nhận bằng tốt nghiệp
0 Bình luận

Câu chuyện về ba chú rái cá dưới đây sẽ cho bạn biết thế nào là tình mẫu tử thực sự!

'Ba chú cá' - Câu chuyện cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng
0 Bình luận

“Vì lòng lương thiện, cậu từng đem cơ hội nhường cho người khác; cũng vì sự lương thiện ấy, cơ hội trong cuộc đời chưa từng bỏ qua cậu”.

Sự lương thiện không cần qua sát hạch - Câu chuyện cảm động về lòng người
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 15 giờ trước
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Đăng Dương
Đăng Dương 3 ngày trước
Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 4 ngày trước
Người xưa dặn: Bếp không có 3 thứ này gia đình giàu có, hút tài hút lộc

Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Trông mong gì ở con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.

Thanh Tú
Thanh Tú 7 ngày trước
Người giúp việc – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta gọi chị là “chị Oanh giúp việc”, nhưng cái tên giản dị ấy chưa bao giờ nói hết được về con người chị.

Thanh Tú
Thanh Tú 11/05
Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 09/05
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

Người xưa dặn: Có 7 kiểu đàn bà phá nát phúc đức nhà chồng, dù đẹp như tiên cũng tránh lấy 

Theo quan niệm của người xưa thì những kiểu phụ nữ này sẽ tạo nghiệp, ảnh hưởng tới phúc đức gia đạo nhà chồng nên tránh.

Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.

Hải An
Hải An 06/05
Người xưa cảnh báo: Mang 3 thứ này vào nhà tài lộc tiêu tan

Có những vật tưởng như vô tri nhưng nếu mang vào nhà sẽ khiến tài lộc tiêu tan, gia đạo lục đục. Dưới đây là 3 thứ tuyệt đối tránh mang vào nhà.

Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 05/05
15 chữ khiến phụ huynh phải suy ngẫm: 'Chọn ngành cho con nhưng mình chưa từng hỏi con muốn gì'

15 chữ ngắn gọn nhưng tựa như một lời thức tỉnh để hàng triệu bậc phụ huynh cần ngẫm lại xem mình đã thật sự hiểu con chưa?

Vì sao người xưa nói 'móng nhà vững chắc, 3 đời thịnh vượng'?

Ở đời, chúng ta sử dụng rất nhiều thứ - có thứ hỏng thì có thể thay được nhưng có những thứ nếu chọn sai thì rất khó sữa chữa, nhất là nhà cửa.

Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.

Hải An
Hải An 04/05
PC Right 1 GIF
Đề xuất