Người cha dấu yêu – Câu chuyện nhân văn với muôn ngàn xúc cảm

Người cha dấu yêu là câu chuyện có thật, để lại trong tim mỗi người sự nghẹn ngào đến đắng lòng không thể kìm nén được

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Người cha dấu yêu”

Một ngày, anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Đã lâu không gặp, thế mà câu đầu tiên khi gặp anh chị lại nói trong sự cáu gắt: “Ông lại bán xe rồi hay sao mà đi tàu lên đây?”

Anh nghe vậy, cúi đầu trả lời lí nhí trong hổ thẹn: “Ừ thì bán rồi, vì cũng không có nhu cầu sử dụng lắm”

Chị sầm mặt xuống: “Ông lúc nào cũng vậy, suốt đời không ngóc đầu lên được. Mà hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?”

Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều mà anh muốn nhờ. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối: “Nhưng gia đình tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e sẽ chẳng còn được bình yên nữa.”

Nghe vậy, anh năn nỉ nhưng trong lòng anh khi đó thật sự bối rối: “Con bé đã đến tuổi dậy thì, anh là đàn ông không thể gần gũi và dạy dỗ con bé chu đáo được. Anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi. Chỉ cần em chăm con bé nửa năm hay ba tháng gì cũng được. Em là phụ nữ, em gần nó rồi hướng dẫn, khuyên bảo nó để nó có thể tập làm quen với cuộc sống thiếu nữ rồi anh lại đến đón con bé về.”

Chị thở dài: “Ông lúc nào cũng mang xui xẻo cho tôi. Thôi được rồi, ông về đi để tôi bàn lại với chồng tôi đã, có gì tôi sẽ gọi điện thông báo cho ông sau”.

Anh nhìn chị với ánh mắt đầy hàm ơn. Anh đứng dậy, cúi đầu như có lỗi rồi tiễn chị ra xe, thấy chị lên xe anh thở dài rồi lủi thủi đi đến nhà ga trở lại Hamburg. Anh và chị trước kia là vợ chồng, yêu nhau từ hồi phổ thông rồi anh đi xuất khẩu ở Đức còn chị thì theo học ở Đại học Sư Phạm Hà Nội 1. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức, chị tốt nghiệp đại học về làm giáo viên cấp 3 ở Thái Thụy, Thái bình. Dù hoàn cảnh khó khăn nhưng cả hai vẫn liên lạc và chờ đợi nhau.

Khi đã có giấy tờ cư trú hợp lệ anh đã về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục để đón chị sáng Đức. Vừa sang Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt, đa số mọi người đều có nhà hàng, cửa tiệm buôn bán duy chỉ có anh vẫn còn đi làm phụ bếp thuê cho người ta, chị trách anh vô dụng. Anh chẳng nói gì, chỉ hơi buồn vì chị không hiểu để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang được đây anh đã vất vả tiết kiệm mấy năm trời mới được. Chính vì vậy mà anh đã không dám mạo hiểm làm ăn, vì sợ nếu có bất trắc gì anh sẽ không lo cho chị sang được.

Nguoi-cha-dau-yeu-Cau-chuyen-nhan-van-voi-muon-ngan-xuc-cam-2

“Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng…” đó là câu nói cửa miệng chị dành cho anh sau khi cả hai có bé Hương. Bé Hương sinh thiếu sáng nên phải nuôi trong lồng kính đến hơn nửa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Hương bị thiểu năng bẩm sinh thì giông tố bắt đầu nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn thì hỏi làm được gì chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về mình, dồn hết tình thương con đứa con gái xấu số của mình.

Khi bé Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói “Ông buông tha cho tôi, sống với ông đời này tôi coi như tàn”, anh đồng ý vì anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chủ kiến và không có chí tiến thân, thích sống an phận thủ thường. Nếu cứ ràng buộc chị chỉ khổ cho cả hai và cả bé Hương nữa. Lúc bé Hương 3 tuổi mà còn chưa biết nói, chị cũng thương con nhưng vì bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc bé hầu hết là do anh làm. Chính vì thế bé quấn quýt anh hơn. Biết vậy, chị cũng yên tâm và nhẹ nhõm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi cả hai làm thủ tục ly hôn.

Ly dị được hơn 1 năm thì chị tái giá, sau đó chị có sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là một thành phố nhỏ, người Việt ở đó hầu hết đều biết nhau vì thế chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng bắt gặp cha con anh đi mua sắm trên phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó, anh biết ý chị nên chuyển về sống tại Hamburg.

Chị cũng không phải người vô tâm nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp năm mới hay Noel chị cũng có quà cho bé Hương. Nhiều năm, nếu có thời gian chị còn trực tiếp đến tặng quà cho con bé trước ngày lễ Giáng Sinh.

Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đã sắp trở thành thiếu nữ, tuy chị không biết cụ thể thế nào chị chỉ hiểu dù con bé lớn lên trong tật nguyền nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp phải đi học trường khuyết tật, nhưng con bé rất ngoan nên anh cũng không phải vất vả nhiều. Nó bị thiểu năng trí tuệ, phát âm khó khăn nhưng nó vẫn tự biết chăm sóc mình trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí, nó còn biết giúp đỡ anh một số công việc lặt vặt trong nhà.

Chồng chị đã đồng ý cho chị đón con bé về tạm sống với chị vài tháng với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế vì chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với anh.

Vợ chồng chị đã mua nhà, nhà rộng nên con bé được ở riêng một phòng. Chị đã xin cho con bé theo học tạm thời ở một trường khuyết tật gần nhà. Con bé tự đi đến trường và tự về nhà được. Đi học về nó cứ thui thủi một mình trong phòng. Đứa em trai, mẹ nó và bố dượng rất ít khi quan tâm đến nó, niềm vui duy nhất của nó là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn nên hầu như nó chỉ nghe bố nói chuyện. Mỗi lần gọi bố dặn dò rất nhiều, thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe.

Em trai nó học thêm piano nên trong nhà mẹ nó có thêm cái đàn piano rất đẹp để ở phòng khách. Có lần nó sờ và bấm bấm vài nốt, mẹ nghe thấy liền mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến đàn nữa. Có hôm bố gọi cho nó, nó nghèn nghẹn nói lõm bõm “Đàn…đàn…Klavia…con muốn”.

Anh nghe vậy, chỉ biết thở dài rồi hát cho nó nghe. Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó, rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa, sau một tuần dài đăng đẳng không có điện thoại của anh gọi đến con bé bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết gì, cứ mắng nó giở chứng. Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng piano vang lên, chị chạy ra phòng khách thì kinh ngạc thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát thì thầm trong miệng, chị không thể tưởng tượng nổi con bé có thể chơi piano điêu luyện như vậy. Chị bỗng nhớ ra, có lần anh nói với chị con bé ở trường khuyết tật có học đàn piano, cô giáo còn khen con bé có năng khiếu. Lần đó, chị tưởng anh kể để lấy lòng chị nên chị không mấy quan tâm.

Nguoi-cha-dau-yeu-Cau-chuyen-nhan-van-voi-muon-ngan-xuc-cam-1

Chị đến gần sau lưng nó, lẳng lặng ngắm nhìn nó đánh đàn. Chị cúi dần xuống và cố lắng nghe xem con bé đang thì thầm cái gì. Bỗng da gà của chị nổi lên, chị nghe rõ ràng từng tiếng một, con bé hát bài Người cha dấu yêu bằng tiếng Việt “..nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo…sống với cha êm như làn mây trắng…nhớ đến năm xưa còn bé, đêm đêm về cha hôn chúng con với tháng năm nhanh tựa gió…ôi cha già đi, cha biết không”

Chị vòng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào lòng. Đây là lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy, chị thấy tay mình âm ấm. Nó ngừng đàn, đưa tay lên ôm riết tay chị vào lồng ngực. Nó khóc, chị xoay vai nó lại nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó. Rồi nó bỗng chìa cho chị một tờ giấy khổ A4 gần như nhàu nát.

Chị cầm tờ giấy chăm chú đọc, rồi thở hắt ra nhìn nó hỏi “Con biết bố con bị ung thư chưa?”. Nó nghe vậy, chìa 4 ngón tay ra trước mặt chị. Chị hỏi “ 4 tháng rồi hả”, nó liền gật đầu. Chị nhìn chăm chăm vào tờ giấy, từ từ ngồi thụp xuống nền nhà rũ rượi thở dài.

Con bé thấy vậy hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào lòng rồi ấp úng nói vừa ra hiệu cho mẹ. Đại ý nó diễn đạt rằng: “Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu. Con về ở tạm đây là vì bố muốn thế, bố muốn mình ra đi được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con…”

Chị ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào vai nó và nói: “Con gái ngoan của mẹ, ngày mai nếu mẹ sắp xếp được công việc mẹ sẽ đưa con về Hamburg”

Đây là câu chuyện tôi nghe người ta kể lại lúc đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị. Khi thấy em gái đệm đàn piano cho dàn đồng ca cứ khăng khăng đòi phải đàn và hát bài “Người cha dấu yêu” bằng tiếng việt trước sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Quá kinh ngạc nên tôi cứ gạn hỏi mãi người trong Ban tổ chức, cuối cùng họ đã kể cho tôi nghe câu chuyện như vậy.

Xem thêm: Người cha đưa cơm hộp - Câu chuyện nhân văn về tình thương của cha

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Lòng trung thực của người ăn xin đáng kính” là câu chuyện nhân văn về lòng trung thực ở đời của một ông lão ăn xin đáng kính khiến nhiều người phải suy ngẫm.

“Lòng trung thực của người ăn xin đáng kính” – Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Người cha đưa cơm hộp là câu chuyện về một người cha mặc dù nghèo vật chất, thế nhưng tình thương của ông không kém so với bất kỳ người làm bố nào trên đời.

“Người cha đưa cơm hộp” – Câu chuyện nhân văn về tình thương của cha
0 Bình luận

Sau một đêm ngồi xem tivi, cô bé Katherine (5 tuổi) đã đưa ra một quyết định vĩ đại, phải cứu các bạn nhỏ ở châu Phi đang bị loài muỗi tấn công, hành hạ. 

Câu chuyện truyền cảm hứng của Katherine Commale - cô bé 5 tuổi đã cứu sống hàng triệu trẻ em châu Phi
0 Bình luận

Tin liên quan

 “Mẹ nghèo qua đời bên mâm cơm bày sẵn 5 cái bát” là câu chuyện khiến nhiều người phải suy ngẫm về đạo hiếu ở đời.

Mẹ nghèo qua đời bên mâm cơm bày sẵn 5 cái bát – Câu chuyện nhân văn khiến nhiều người day dứt
0 Bình luận

Sau một đêm ngồi xem tivi, cô bé Katherine (5 tuổi) đã đưa ra một quyết định vĩ đại, phải cứu các bạn nhỏ ở châu Phi đang bị loài muỗi tấn công, hành hạ. 

Câu chuyện truyền cảm hứng của Katherine Commale - cô bé 5 tuổi đã cứu sống hàng triệu trẻ em châu Phi
0 Bình luận

Bài học về sự tha thứ là câu chuyện nhẹ nhàng như đầy ý nghĩa và tính nhân văn, giúp ta hiểu hơn về sự tha thứ ở đời.

Bài học về sự tha thứ - Câu chuyện nhân văn đầy ý nghĩa
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất