Lời cảm ơn của vợ cũ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Hôm nay, tôi lướt mạng, thấy vợ cũ đăng hình cô ấy và con gái đi chơi ở công viên cùng dòng cảm ơn nhắn gửi cho tôi. Không một câu từ trách móc nhưng lại đủ để khiến tôi đau lòng.

Vợ chồng tôi vừa kết thúc hôn nhân, sau 5 năm 4 tháng 12 ngày chung sống. Đó là những con số vợ đã nói với tôi. Tôi không hiểu sao cô ấy có thể đếm chính xác từng ngày như thế. Chỉ biết rằng, chúng tôi đã chia tay trong êm đẹp, văn minh nhất có thể.
Nếu ai đó hỏi lý do vì sao chúng tôi ly hôn, tôi cũng không biết phải trả lời sao cho chính xác. Chẳng có lý do nào cụ thể và đủ lớn, chỉ là cuộc hôn nhân khởi đầu nồng nhiệt và đẹp đẽ, theo năm tháng cứ nhạt dần đi. Rồi một ngày, vợ tôi nói cô ấy mệt mỏi rồi, muốn dừng lại. Lúc đó, tôi cảm thấy hoang mang, cho rằng vợ đòi hỏi quá nhiều.
Hơn 5 năm vợ chồng, chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn gì lớn, gần như chẳng bao giờ cãi nhau. Tôi lao vào kiếm tiền vì tự cảm thấy mình nên là người gánh vác tài chính trong gia đình. Vợ tôi chỉ cần làm tốt việc của cô ấy, chăm lo cho gia đình, đối nội đối ngoại chu toàn, thế là được.
Để rồi một ngày, vợ ngồi trước mặt tôi, nói rằng hình như trong những gạch đầu dòng ưu tiên của cuộc đời tôi chỉ có sự nghiệp và tiền, không có cô ấy và con. Cô ấy cảm thấy mình giống như một bà mẹ đơn thân.
Tôi bảo vợ, việc khó nhất là kiếm tiền thì tôi đã gánh vác, những việc nhỏ nhặt thì cô ấy có thể tự lo. Việc chăm sóc con là bản năng của một người mẹ. Cô ấy cũng đã đủ trưởng thành để tự chăm sóc mình. Cô ấy còn muốn gì ở một người chồng nữa? Cô ấy không nói thêm gì, chỉ im lặng đứng dậy. Đó gần như là cuộc trò chuyện cuối cùng của vợ chồng tôi.
Hai ngày sau, cô ấy đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn, đề nghị tôi ký. Trong tờ giấy đó, cô ấy không có yêu cầu gì, chỉ muốn được nuôi con. Tôi bất ngờ đến ngỡ ngàng. Vì sao lại ly hôn? Lý do là gì? Vợ tôi nói cô ấy mệt mỏi rồi, không muốn kéo dài cuộc hôn nhân này nữa.

Lúc đầu, tôi nghĩ vợ tôi có người đàn ông khác. Phụ nữ thường chỉ ly hôn vì 3 lý do: Chồng ngoại tình, chồng vũ phu, tệ bạc hoặc chính cô ấy ngoại tình. Trong trường hợp này, lý do chắc chắn nằm ở phía cô ấy.
Tôi cũng nhận ra, lâu lắm rồi cả hai đã không còn vui vẻ. Tôi quá bận rộn, còn cô ấy lại quá tẻ nhạt, không còn là cô gái nhí nhảnh, hay nói cười ngày còn yêu nhau.
Nếu cô ấy thực sự muốn ra đi, dù là vì bất cứ lý do gì, tôi có muốn níu kéo cũng vô ích. Tôi cố gắng nghĩ thoáng như vậy cho nhẹ đầu. Sau nhiều ngày suy nghĩ và do dự, tôi đồng ý giải thoát cho cô ấy.
Hôm nay, tôi lướt mạng, thấy vợ cũ đăng hình cô ấy và con gái đi chơi ở công viên cùng dòng trạng thái: "Cảm ơn anh đã giúp em từ một cô gái yếu đuối và nhiều lo sợ trở nên độc lập, mạnh mẽ. Nhờ có anh, em nhận ra chẳng có gì là không thể, kể cả việc thiếu đi người từng là tất cả yêu thương".
Lời cảm ơn ấy, chắc chắn vợ cũ muốn nhắn gửi cho tôi. Không một câu từ trách móc nhưng lại đủ để khiến tôi đau lòng và nhận ra mình quá vô tâm trong những tháng năm chung sống.
Tôi luôn nghĩ, chỉ cần mình lo được cuộc sống đủ đầy vật chất cho vợ con là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng hôn nhân đâu chỉ cần tiền, còn là dành cho nhau thời gian, quan tâm và chia sẻ.
Trong bóng đêm, tôi nhìn tấm hình vợ cũ và con gái đang tươi cười bỗng nhiên bật khóc. Phụ nữ khi gặp được yêu thương, che chở, cô ấy mãi mãi không cần trưởng thành. Còn vợ tôi, sau kết hôn trở nên độc lập, mạnh mẽ hơn là vì cô ấy đã gặp một người đàn ông tồi, không thể là chỗ dựa vững vàng cho cô ấy.
(Theo Dân trí)
Xem thêm: Tuổi 60 cần suy nghĩ gì? - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Đọc thêm
Evcan Kim - bé gái 12 tuổi đã hoàn thành 42,195km trong thời gian 2 giờ 58 phút. Đây là cột mốc đáng nhớ trong đời cô bé.
Sau 34 năm chơi vơi nhau, cuối cùng hai cô gái phát hiện ra mình là chị em song sinh.
Có một người mẹ đơn thân nuôi con, chồng bỏ đi từ sớm, cô sống bằng nghề dạy học, với thu nhập khá khiêm tốn đã nuôi dưỡng con trai thành tài.
Bài mới

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.