Làm người tốt phải làm đến cùng – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

“Làm người tốt phải làm đến cùng” là câu chuyện ngắn đầy nhân văn, cảm động về tình người ở đời. Sự tử tế và những điều tốt đẹp luôn tồn tại ở quanh ta.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Làm người tốt phải làm đến cùng”

Bố mẹ tôi kiếm sống bằng quán tạp hóa nhỏ. Bố tôi chia quán thành hai phòng, bán đồ bên ngoài và kê một cái giường để nghỉ ngơi và nấu nước khi đến trông quán vào buổi trưa. Công việc này của bố mẹ tôi khá ổn định, khách hàng ghé đến đều là láng giềng sống xung quanh gần đó.

Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 7, tôi thường giúp bố trông quán. Bố đề xuất tôi phụ trách tiền nong để cải thiện khả năng tính toán cũng như kết quả môn toán của mình. Tôi còn bé, thích chạy nhảy vậy mà mùa hè năm ấy chỉ có thể ngồi yên, vừa chơi điện thoại vừa trông quán.

Có hôm, tôi dậy sớm, xong xuôi các việc ở nhà, đạp xe từ nhà đến quán mới 8 giờ. Tôi vui vẻ bước vào chỉ thấy một cụ bà trong bộ quần áo lam lũ, xách một túi gạo nhỏ, đang nhận 10 ngàn từ bố và còng lưng bước ra ngoài.

Lam-nguoi-tot-phai-lam-den-cung-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-1

“Bố ơi, hôm nay con đến sớm nhé!”, tôi trông rất tự mãn khi ấy!

“Chà, sớm quá nhỏ, mặt trời còn chưa lặn đây này!”, bố liếc tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.

“À, bố ơi, sao bà ấy mua có chút xíu gạo vậy ạ?, tôi thắc mắc

“Bà ấy à, không có tiền nên chỉ mua 3 lạng gạo thôi”, vẻ mặt bố có vẻ trầm ngâm.

“Mua 3 lạng gạo ư? Một cân gạo là 15 ngàn, bà ấy mua 3 lạng thì mất 4 ngàn rưỡi mà”, tôi lẩm nhẩm tính toán rồi trố mắt hét to lên: “Bố, phải bố thối nhầm tiền không ạ? Bà ấy mua 3 lạng gạo mà bố lại trả cho bà 10 ngàn, vậy bà ấy đưa bố bao nhiêu ạ?”

“Bà ấy à, đã đưa cho bố 5 ngàn”, bố tôi nói.

“Ôi…”, tôi sững người. Một đứa luôn xếp hạng trung bình môn toán như tôi đang bị bối rối trước câu nói của bố.

“Bố, bố có thể đếm trên đầu ngón tay là ra rồi mà. Bố nhầm tiền rồi! Bà ấy mua 3 lạng gạo với giá 5 ngàn, nhưng bố lại thối cho bà ấy 10 ngàn? Bố có phải bố bị ốm rồi không?”

“Haizzz….”, bố tôi xua tay, rồi nói: “Bà ấy là hàng xóm cũ ở phố này. Bà góa chồng, sống neo đơn, nay đã già lại không có con cái gì. Hàng ngày chỉ sống dựa vào chút tiền trợ cấp và nhặt rác. Hơn 10 năm nay, bà ấy rất quan tâm đến công việc bán hàng của chúng ta. Bất kể là mua gì bà ấy cũng đến nhà mình mua. Nhưng mà 2 năm nay, bà dường như bị mất trí nhớ, đôi lúc cứ ngây ngây ngô ngô, không nhớ được gì. Bố nghĩ bà đã thành ra như vậy rồi thì giúp bà ấy một chút cũng tốt. Thế nên 2 năm qua, bà mua 3 lạng gạo ở quán nhà mình bằng 5 ngàn, bố sẽ trả lại bà 10 ngàn. Nếu không, dựa vào chút tiền trợ cấp đó làm sao bà có thể mua đồ ăn hàng ngày được. Rồi con nghĩ xem bà ấy sống thế nào được?”

Tôi lặng người lắng nghe và ngước nhìn khuôn mặt người bố đã 50 tuổi của mình. Tôi chợt phát hiện ra, ông bố “vạn năng” trong tâm trí tôi giờ cũng đã già.

Lam-nguoi-tot-phai-lam-den-cung-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-2

Sáng hôm sau, khi tôi với tay tắt đồng hồ báo thức, định bụng ngủ lại một chút thì nghe tiếng bố dậy, thế là tôi cũng bật dậy theo. Hai bố con ăn mì mẹ nấu xong thì chạy xe đến quán. Mở cửa chưa được bao lâu, bà cụ lại đến. Đôi tay bà run run móc ra 5 ngàn từ trong túi, trên môi nở nụ cười, rồi đưa bàn tay nhăn nheo trả tiền cho bố tôi nói: “Ông chủ, 3 lạng gạo”.

Bố tôi cười: “Vâng ạ!”

Tôi nắm lấy 5 ngàn từ trên tay bố vuốt phẳng ra và đặt vào ngăn kéo. Sau đó, tôi lấy một cái túi nilon buộc gạo vào rồi đưa cho bà cụ.

“Bà ơi, 3 lạng gạo đây ạ!”

Bà cụ cẩn thận đón lấy bao gạo, hình như thấy khá nặng, bà ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn tôi.

“Ồ, cháu quên thối tiền”. Tôi gãi đầu rồi nhanh chóng lấy từ ngăn kéo ra một tờ tiền 10 ngàn đưa cho bà, nói: “Bà ơi, cháu gửi lại bà tiền thừa!”.

Bà cụ cầm lấy tiền, cẩn thận cất vào túi rồi run rẩy bước đi nặng nhọc.

“Con trai, cũng biết bắt chước à!”, bố gõ nhẹ vào đầu tôi, cười nói: “Bao gạo của con ít nhất cũng 2 cần nhé!”.

“Làm người tốt nên làm đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên mà bố!”, tôi cười nói. Lúc này, tôi cảm thấy mình thật dư dả, cao lớn. Nghĩ vậy, trên mặt bỗng nhiên ấm bừng, nhẹ giọng nói: “Bố ơi, con còn chưa học được bố. Nhưng con đang thử cố gắng làm người tốt”.

Mấy ngày sau, tôi theo bố đi trông quán. Mỗi lần mở cửa, bà cụ đều đến đây. Bà ấy vẫn lấy ra 5 ngàn để mua 3 lạng gạo như mọi hôm. Tôi cũng thành quen, đưa gạo và gửi lại cho bà 10 ngàn.

Lam-nguoi-tot-phai-lam-den-cung-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-3

Một tháng sau, bà cụ đã mấy ngày không đến, tôi hỏi bố: “Bố ơi, sao bà mấy ngày rồi không đến quán ạ?”

“Nghe nói bà bị bệnh, giờ đang nằm viện”, giọng bố buồn buồn, nói với vẻ bất lực.

“Bà ấy chỉ sống dựa vào chút tiền trợ cấp và nhặt rác, thật quá bấp bênh. Cuộc sống này vô thường quá!”, bố tôi nói.

“Haizzz…”, năm 14 tuổi ấy, tôi cũng đã học được cahs thở dài.

Vài ngày sau, bố tôi nhận được một lá thư từ người được ủy thác của bà cụ. Bố mở phong bì ra thì thấy một tờ giấy chứng nhận bất động sản và một tờ di chúc: “Ông Hải, cảm ơn ông và con trai của ông. Những ngày cuối cùng trong bệnh viện, đầu óc tôi bỗng sáng suốt trở lại. Tôi bỗng hiểu ra, nếu không có sự quan tâm của ông và sự thiện tâm trong suốt 2 năm qua, tôi có lẽ không sống đến được ngày hôm nay. Tôi cảm ơn mọi người nhiều lắm. Tôi ra đi, không chút lưu luyến, ngoại trừ một điều tiếc nuối duy nhất chính là tấm lòng chân thành của hai bố con ông, tôi không biết đền đáp thế nào. Thứ còn lại duy nhất của tôi là căn nhà cũ này, nơi tôi đã sống mấy chục năm nay, mong ông hãy nhận lấy. Vạn phần cảm ơn của tôi, tôi ở trên trời sẽ chúc phúc cho mọi người”.

Bố tôi cầm bức thư trên tay, nước mắt lã chã rơi. Tôi cầm bức thư, đọc không tròn tiếng, sau đó ôm chặt lấy bố mình, nước mắt cứ vậy rơi xuống…

Xem thêm: Lương thiện khôn ngoan: Sống đừng khư khư sợ phật lòng người khác

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Lời dạy của mẹ” là câu chuyện thú vị về thái độ và phản ứng của người mẹ khi bị người khác vô cớ sỉ nhục. Đó cũng là bài học sâu sắc về cách giáo dục con mà bất kỳ ông bố bà mẹ nào trên đời cũng nên học hỏi.

Lời dạy của mẹ - Câu chuyện thú vị về cách giáo dục con của bà mẹ thông thái
0 Bình luận

“Cho đi không cầu nhận lại” là một câu chuyện ngắn có thật khiến nhiều người không khỏi xúc động, giữa biển người mênh mông, sự lương thiện của chàng trai ấy đã sưởi ấm trái tim của tất cả mọi người!

Cho đi không cầu nhận lại – Câu chuyện nhân văn xúc động về lòng tốt ở đời
0 Bình luận

“Chiếc bánh bao có giá một viên sỏi” là câu chuyện ngắn thú vị nhưng cũng đầy tính nhân văn, hãy cứ cho đi rồi bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn thế!

Chiếc bánh bao có giá một viên sỏi – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn
0 Bình luận

Tin liên quan

Vị thiền sư bằng sự chiêm nghiệm về cuộc đời của mình đã giúp anh niên đang u sầu nhận ra được giá trị của hạnh phúc, làm sao để có được hạnh phúc trong đời.

Bài học về hạnh phúc từ câu chuyện 'anh thanh niên u sầu và vị thiền sư'
0 Bình luận

Evan đã tác nghiệp bằng 1 tay. Anh nâng ống máy bằng tay trái, rê ống máy rồi ngoắc ngón đeo nhẫn bấm nút để chụp lại từng khoảnh khắc vàng của các VĐV Indonesia tại SEA Games 31.

Câu chuyện truyền cảm hứng về phóng viên ảnh 1 tay ở SEA Games 31: Bỏ qua khiếm khuyết để chụp khoảnh khắc 'mang vàng về cho Indonesia'
0 Bình luận

Vị thiền sư bằng sự chiêm nghiệm về cuộc đời của mình đã giúp anh niên đang u sầu nhận ra được giá trị của hạnh phúc, làm sao để có được hạnh phúc trong đời.

Bài học về hạnh phúc từ câu chuyện 'anh thanh niên u sầu và vị thiền sư'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân dạy rằng: “Đời người có 2 việc không thể chọn, 2 thứ không thể sợ và 2 điều không thể chờ', càng ngẫm càng thấm!

Câu nói của cổ nhân nghe qua tưởng chừng đơn giản, nhưng đó là đúc kết của một đời trải nghiệm, thấu hiểu nhân tình thế thái. Ai lĩnh ngộ được, người ấy sống an yên, tâm nhẹ tựa mây, không còn oán trách, sân si giữa dòng đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Khổng Tử nói: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình”, càng ngẫm càng thấm!

Khổng Tử, bậc hiền triết vĩ đại của phương Đông, từng để lại một lời răn nổi tiếng: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình.” Thoạt nghe, câu nói này dễ bị hiểu lầm là sự kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ nhận ra đây là lời khuyên thấm thía về cách chọn bạn, giữ bạn và tự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy nhân sinh.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/10
“Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết” – Bài học trí tuệ từ Khổng Tử

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Hải An
Hải An 13/09
Trang Tử nói: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử từng răn dạy: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”. Câu nói tưởng như giản đơn nhưng ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc về lòng người và cách ứng xử trong đời.

Hải An
Hải An 10/09
Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 30/08
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất