Đôi giày của bố - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Hôm đó, tôi nhìn thấy đôi giày của bố được ông cất kỹ trong chiếc tủ ở phòng mình - đôi giày ấy giờ đây như một kỷ vật thiêng liêng gợi cho tôi mãi nhớ về đấng sinh thành đã đi xa mãi mãi...

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bận bịu với việc tang gia 1 tuần, 1 tháng rồi đầy năm, tôi vẫn không thể nào hết nhớ bố. Một ngày, tôi về ngôi nhà thân quen, lên phòng bố dọn dẹp. Tôi tìm được chiếc chìa khóa tủ bố cất rất kỹ dưới hộp đồ kỹ thuật. Mở tủ ra, tôi thấy đôi giày của bố. 

Đôi giày mới tinh vẫn còn nguyên tem mác. Đặc biệt là nó rất bóng sáng, có lẽ được chủ nhân ngày nào cũng lau chùi...

Tôi ngậm ngùi rớt những giọt nước mắt nhớ thương. Đôi giày này là tôi mua tặng bố vào dịp Noel 3 năm trước. Lúc tặng bố, tôi thấy mắt ông bừng sáng ánh cười, ông cất giọng vui vẻ bảo: "Hay quá, lại có giày mới để đi lễ rồi đây!".

Thế mà, ông lại đem cất món quà vào tủ. 

Hồi ấy tôi cũng thờ ơ, tặng rồi chẳng thấy bố đi cũng chẳng buồn hỏi xem tại sao. Mãi sau này tôi mới hiểu...

Bố đã tự hào về chúng tôi như thế...

Có lẽ đã rất lâu bố mới được tôi tặng quà, không phải là tặng món tiền như bình thường chúng tôi nghĩ là để "bố/mẹ muốn mua gì thì mua". Vui thay, đó là một món quà ông cần: đôi giày. 

Lúc nhận quà tôi tặng, bố tôi cảm động lắm, nhưng đàn ông thường giỏi giấu đi cảm xúc của mình. Sau này mẹ kể, lúc tôi đi rồi, bố nói với mẹ: "Con T. nó bảo đi đâu mà mua được giày đẹp cho tôi thế nhỉ?". Mẹ bảo: "Nó chả bảo ông nó đi nước ngoài, giày ở đấy tốt và đắt lắm đấy! Ông có thích không?". Bố cười: "Thích lắm!". "Thích thì ông lấy ra đi ngay đi cho nó vui nhé!". "Ừm!"...

doi-giay-cua-bo-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-7

Thế rồi, ngày nào bố tôi cũng đem đôi giày ra lau chùi bóng loáng, định xỏ vào chân đi bao lần nhưng lại tiếc, bố muốn giữ món quà của tôi thật kỹ, để dịp nào đó thật đặc biệt sẽ đi. Bình thường, ông đi lễ, đi chợ, đi gặp bạn bè... ông đều đi đôi giày cũ cho... tiết kiệm. 

Rồi cứ thế, đôi giày vẫn cứ mới toanh, sáng bóng - lấp lánh như tình cảm mà ông trân trọng dành cho món quà của con cái.

Và một ngày nọ, bố tôi bị một cơn đột quỵ quật ngã. Mọi thứ quá bất ngờ, tôi chạy về bên bố - nhìn thân hình tiều tụy của ông nằm liệt giường, từ đó. Mỗi lần tôi đến thăm, bố đều nắm tay tôi thật chặt. Cho tới một ngày, bố buông tay, không còn cái nắm tay chặt nữa. Bố đã rời mẹ con chúng tôi, ra đi mãi mãi...

Lễ tang bố diễn ra ở nhà thờ, khi đưa bố đi rồi, người ta trồng một cây đào có màu hoa đỏ thắm để kỷ niệm về bố. Với chúng tôi, mỗi lần ngắm những chùm hoa đào đó, ngay cả khi nó rụng không còn cọng lá, thì cũng như thấy bố tôi vẫn đang ở đó nhìn gia đình chúng tôi đi lễ mỗi ngày. 

Tết năm đó, khi dọn phòng bố, trong chiếc tủ của ông, tôi đã thấy món quà của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Bố chẳng bao giờ còn có thể đi đôi giày của tôi mua cho ông - cũng như rất nhiều món quà khác mà các anh, các chị tôi mua cho bố cũng được cất trang trọng nơi đó. Những món quà mà mỗi lần bố lôi ra tự hào khoe với bạn bè rằng: "Thằng V. nó tặng tôi, cháu Q. mới mua cho tôi đấy, con M. nó đan đẹp thế này chỉ tôi mới có nhé!"... 

Và chính tôi cũng không còn cơ hội để đi giày cho bố như ước mong của tôi dành cho bố lúc sinh thời - đó là bố sẽ khỏe, sẽ không còn nằm liệt giường, có ngày bố ngồi dậy, xỏ chân vào đôi giày, bước những bước vững chãi bên gia đình. Hay đơn giản chỉ là tôi được ôm bố thật chặt, bắt tay bố theo kiểu bố thích, chở bố lòng vòng qua những con phố chật hẹp và đãi bố mấy lon bia lạnh!...

Giờ đây, nhớ về bố, tôi chỉ còn đứng dưới gốc đào trồng năm xưa, lặng nhìn những chiếc lá xanh, hay những nụ hoa nở bung trong nắng ấm - chìm trong những cảm xúc đẹp về bố, với suy nghĩ miên man rằng, ở nơi xa, có lẽ, bố vẫn nhớ về chúng tôi, nhớ những món quà mà ông từng nâng niu, cất giữ - trong đó có đôi giày của tôi tặng mà bố chưa một lần xỏ chân... 

Xem thêm: Sinh ra từ làng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ông bố kể câu chuyện về hai đứa bé trai, con ông và con của bạn.

Sống nhẹ nhàng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một người bạn từng nói với tôi rằng, niềm vui khi leo núi trước giờ không đến từ cảnh đẹp mà chỉ nhìn những người leo núi cũng đủ giúp anh ta viết được cả một cuốn sách.

Khi chúng ta mệt mỏi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm giáo sư của mình ở trường đại học. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như cuộc sống.

Tách cà phê cuộc đời - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất