Công bằng từ yêu thương - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Khi còn nhỏ, tôi và em trai hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy, mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn phải nhường em".

Đương nhiên với một đưa trẻ, cách phân xử này của mẹ thật không công bằng. Tôi đã tìm đến bà nội. Bà nói: "Con là con gái thì phải nhu mì, dịu hiền. Sao cứ tranh cãi nư con trai thế?". Cả nhà chẳng ai bệnh tôi cả.
Tôi đem chuyện kể với bố, vì bố là người thương tôi nhất nhà. Bố cười rồi đem tới cái bánh mì, hai cái đĩa và con dao. Đầu tiên, bố để bánh lên đĩa, lấy thước kẻ đo hai phần bằng nhau rồi dùng dao cắt làm đôi. Sau đó, bố đặt bánh lên hai chiếc đĩa rồi hỏi:
– Con thấy chiếc bánh bố chia đã công bằng chưa?
Tôi lấy thước kẻ đo lại rồi bảo: – Bằng nhau rồi ạ.
Bố tôi lắc đầu: – Thế này chưa công bằng đâu con. Con thử nghĩ mà xem, con mới chỉ thấy bố cắt chiếc bánh bằng nhau. Còn những yếu tố khác con chưa nghĩ tới ρhải không?.
Con xem, con lớn hơn em đáng lý phải được phần bánh lớn hơn chứ. Lớn hơn đương nhiên phải ăn nhiều hơn đúng không nào?
Tôi mở mắt tròn xoe nhìn bố: – Nhưng con không cần ρhần lớn hơn mà.

Bố lại ví dụ tiếρ: – Con có hai tay, giờ nếu bắt buộc phải bỏ một tay thì con chọn tay phải hay tay trái? (ví dụ này hơi bạo lực nhỉ ?)
Tôi giãy nảy: – Con muốn cả hai tay cơ.
– Thế con không thấy tay phải cần thiết hơn tay trái sao? Rõ ràng con viết bài, quét nhà… chỉ cần dùng một tay là đủ.
– Nhưng có lúc phải hai tay mới làm được. Con không thể buộc tóc, ăn cơm bằng một tay.
Bố cười bảo: – Con hoàn toàn có thể làm bằng một tay, nếu như con kiên trì luyện tậρ.
– Nhưng dù sαo có hαi tαy vẫn hơn mà bố.
Đến lúc ấy bố mới giải thích: – Đấy, con nhớ nhé. Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Con cho rằng mẹ và bà đã không công bằng khi chị em con cãi nhαu.
Thế con có thấy công bằng khi em ăn ít hơn con, nhỏ hơn con nhưng lại được giao công việc bằng con. Còn nữa, khi con còn nhỏ bố mẹ luôn mua quần áo mới cho con mặc.
Còn em sinh ra sau con, để tiết kiệm bố mẹ chỉ cho em mặc quần áo cũ của con. Vậy là có công bằng không? Con vẫn có nhiều lúc được hưởng biệt đãi nhiều hơn em con mà.
Bố ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Hai chị em con cũng giống như bàn tay của bố vậy. Rõ ràng là bố, mẹ cần cả hai con đúng không nào?
Bố mẹ sẽ thấy thật không mαy mắn nếu thiếu một trong hai chị em con.
Vì thế con hãy yêu thương em nhiều hơn. Chắc chắn con sẽ nhận được nhiều hơn những gì con đã cho đi.
Lúc đó con sẽ thấy cuộc đời công bằng với con biết nhường nào.
Xem thêm: Cha mẹ hành ác, con cái gặp họa - 2 câu chuyện cảnh tỉnh bao người
Đọc thêm
Cảnh thường thấy trong phim là vợ cặm cụi trong bếp, chồng ở ngoài đọc báo xem TV, đó là mô phạm gia đình hạnh phúc. Nhưng thực tế đâu có vậy...
Một người bạn mình vừa phải đón cậu con trai đi du học Đại học gần 1 năm mà bỏ giữa chừng về. Em kể, ở bển lạc lõng quá chịu không nổi...
Vợ chồng chị Định từ tỉnh Q. vào thành phố thuê mặt bằng bán bún. Tấm ván viết nguệch ngoặc: "Bún bò giò heo... thứ thiệt".
Bài mới

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.