Chuyện của má, để má tính - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Cả tuổi trẻ, ba đi với người khác, nay về già, ba cần người chăm lo mới tìm đến má. Chúng tôi không trách ba, nhưng không có nghĩa là không biết, không giận.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Cuối tuần về thăm má, mới tới đầu làng, tôi đã nghe người ta to nhỏ: “Về mừng ba hả nhỏ?”.

Ba nào? Từ ngày tôi còn trong bụng, ba đã bỏ má con tôi theo người khác. Trước khi đi, ba còn lấy cái xe đạp là phương tiện và tài sản duy nhất của gia đình, má năn nỉ xin ba để lại cái xe để má chở con cái, chở rau cám cho heo nhưng ba tàn nhẫn hất má ra. Nghe nói khi đó suýt nữa thì tôi không còn cơ hội chào đời.

Đó là tôi nghe người làng kể lại, từ mỗi người một chút mà biết chuyện ba sống tệ, chứ má chưa một lần kể xấu ba. Những khi chị em tôi ra ngoài nghe người ta nói, về hỏi má, má chỉ nhỏ nhẹ: “Xấu tốt gì cũng là ba, giờ ba có ở với mình nữa đâu mà hờn giận chi cho nặng bụng”. Chúng tôi thấy má nói đúng. Giận là khi được người ta thấy, người ta dỗ, người ta xin lỗi rồi làm lành, rồi vui vẻ. Chứ giận mình mình, có ai biết đâu mà giận.

Tuổi thơ chị em tôi khốn khó, cơ cực nhưng luôn có má bên cạnh. Chị em tôi vô tư, không biết “ghim thù” là gì. Nhờ trời thương mà má khỏe mạnh, lo cho chúng tôi học hành tới nơi tới chốn. Chị Hai học giỏi, chăm làm, ai cũng ước có con dâu như chị. Chị lấy chồng, nay đã 1 trai 1 gái. Anh rể tôi chưa khi nào coi mình là rể mà coi như con trai trong nhà, việc lớn nhỏ gì anh cũng không nề hà.

Tôi ra trường, công việc tạm ổn, chưa tính chuyện chồng con vì còn muốn ở gần má. Cuối tuần nào tôi cũng vượt 100km về với má. Nghe người làng xì xào, tôi tăng ga mạnh hơn, chạy xộc vào sân. Nhà tôi vẫn vậy, làm gì có thêm người nào, tôi nhìn quanh quất “người ta nói, nhà mình có ba…”. Má kéo tôi ngồi xuống, nói ba về rồi, ba đang ở nhà cũ của nội.

Ngày đó ba có người khác nên đi lập gia đình với người ta, gia đình mới của ba cũng có 2 con gái nhưng được hơn chục năm bắt đầu nứt nẻ.

chuyen-cua-ma-de-ma-tinh-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac

Lần này là người ta bỏ ba, ba thui thủi một mình tự làm tự ăn. Tuổi già đến kèm theo bệnh tật, lúc này ba mới nghĩ đến chuyện về quê. Dù gì ở quê cũng còn ngôi nhà của nội, ông bà nội chỉ có mình ba là con.

“Con nghe người ta nói, má tính đón ba về?”. Chị Hai vừa về tới, còn chưa kịp cởi áo khoác đã hỏi ngay.

Má nhìn chị: “Ổng giờ bệnh rề rề, để ổng một mình sao được?”. “Sao không được? Má có nhớ hồi má mổ ruột thừa, hồi em bị xe tông gãy chân không? Có ai phụ má, thương tụi con?”. Chị Hai vừa khóc vừa nhắc lại chuyện cũ.

Tôi nhớ hồi má mổ ruột thừa, tôi phải ăn khoai lang sống và nhai gạo sống vì đói. Hồi tôi bị xe tông gãy chân, nhà không còn gì để bán, má đi từng nhà vay tiền. Chị em tôi nghe lời má, không hờn trách ba, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không biết, không giận. Cả tuổi trẻ ba đi với người khác, nay về già ba cần người chăm lo mới quay về tìm má.

Má nhỏ nhẹ nói với chị Hai: “Em con còn nhỏ, không hiểu đã đành. Con có gia đình, có con rồi, bình tĩnh suy xét đi. Ông bà nói đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại”. Chị Hai không nói nữa, nhưng vẫn giữ nguyên ý định.

Tôi thấy má buồn nên không dám nói gì. Từ khi hiểu chuyện, tôi thấy má từ chối nhiều người tìm đến. Giá má lấy chồng mới, hẳn chị Hai không bực không giận như giờ. Ngày còn trẻ, có bao nhiêu người ưng mà má không chịu, nay lại…

Bẵng đi cả tháng tôi không thấy ba má về chung một nhà. Tôi hỏi, chị Hai thở hắt ra: “Ổng không chịu, nói ổng không muốn làm má khổ nữa”. Tôi nghe giọng chị Hai đầy áy náy… Tôi cứ nghĩ được má ướm lời, ba sẽ mừng rỡ mà đồng ý, ai nghĩ ba lại từ chối. Điều đó lại khiến chị em tôi bứt rứt.

Chị Hai hẹn tôi cùng về. Chị mua khá nhiều quà, ngượng ngùng đẩy tôi: “Mang qua cho ổng đi! Hai đâu biết ổng ưng gì nên mua đại”. Tôi lò dò sang nhà ba, thấy sân trước sân sau có mấy luống rau bắt đầu nhú mầm xanh. Tôi nhìn ông già tóc bạc gầy gò nằm ngủ trên võng đầy lạ lẫm. Tôi chưa gặp ba lần nào nên không biết phản đối quyết định của má thế nào, mà ủng hộ cũng không ổn.

Tôi nhè nhẹ đặt túi trái cây lên bàn nước rồi nhanh chân chạy về. 2 tuần nay, dù chưa gặp ba, nhưng cảm giác có ba, có thêm người thân làm tôi vui vẻ hơn. Khi sáng gọi chị Hai, tôi tính nói 2 chị em đừng phản đối má nữa. Má một mình đó giờ, nay có bạn già cho má hủ hỉ sớm tối cũng hay.

Nghe ba từ chối tái hợp hay chung nhà, tôi vừa nể vừa… ghét ba. Ba có lỗi với má, với chị em tôi, đáng lẽ ba nên thành khẩn nhận lỗi. Nhưng tôi lại nghĩ, ba quyết ở một mình cũng là cách chuộc lỗi, vì ba không muốn cuộc sống của má con tôi xáo trộn.

Tôi quyết định không nghĩ nữa và tôn trọng thái độ lẫn tình cảm của mỗi người. Chuyện của má để má tính. Về tới sân, má hỏi: “Đi đâu đó bé?”. Tôi nhìn chị Hai, bỗng dưng nói dối: “Con ra đầu làng mua cây kem”. 

Xem thêm: Học biết ơn, tôn trọng, cũng là học yêu - Bài học cuộc sống hay

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Bài học để đời: trước khi làm giàu, hãy làm người đã” cho chúng ta thấy lòng biết ơn quan trọng như thế nào…

Trước khi học làm giàu, hãy học làm đứa con có hiếu - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Anh về giữa khuya, người đầy hơi men. Chị khẽ quay sang vòng tay ôm lấy chồng nhưng anh gạt ra và thản nhiên ngủ.

Cái giá đắt của sự phản bội - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Mỗi gia đình đều hạnh phúc theo một cách riêng. Vui vẻ với những gì mình có hơn là đi so sánh với hạnh phúc của người khác.

Muốn hạnh phúc, đừng nhìn sang hàng xóm - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất