Chuyện của má, để má tính - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Cả tuổi trẻ, ba đi với người khác, nay về già, ba cần người chăm lo mới tìm đến má. Chúng tôi không trách ba, nhưng không có nghĩa là không biết, không giận.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Cuối tuần về thăm má, mới tới đầu làng, tôi đã nghe người ta to nhỏ: “Về mừng ba hả nhỏ?”.

Ba nào? Từ ngày tôi còn trong bụng, ba đã bỏ má con tôi theo người khác. Trước khi đi, ba còn lấy cái xe đạp là phương tiện và tài sản duy nhất của gia đình, má năn nỉ xin ba để lại cái xe để má chở con cái, chở rau cám cho heo nhưng ba tàn nhẫn hất má ra. Nghe nói khi đó suýt nữa thì tôi không còn cơ hội chào đời.

Đó là tôi nghe người làng kể lại, từ mỗi người một chút mà biết chuyện ba sống tệ, chứ má chưa một lần kể xấu ba. Những khi chị em tôi ra ngoài nghe người ta nói, về hỏi má, má chỉ nhỏ nhẹ: “Xấu tốt gì cũng là ba, giờ ba có ở với mình nữa đâu mà hờn giận chi cho nặng bụng”. Chúng tôi thấy má nói đúng. Giận là khi được người ta thấy, người ta dỗ, người ta xin lỗi rồi làm lành, rồi vui vẻ. Chứ giận mình mình, có ai biết đâu mà giận.

Tuổi thơ chị em tôi khốn khó, cơ cực nhưng luôn có má bên cạnh. Chị em tôi vô tư, không biết “ghim thù” là gì. Nhờ trời thương mà má khỏe mạnh, lo cho chúng tôi học hành tới nơi tới chốn. Chị Hai học giỏi, chăm làm, ai cũng ước có con dâu như chị. Chị lấy chồng, nay đã 1 trai 1 gái. Anh rể tôi chưa khi nào coi mình là rể mà coi như con trai trong nhà, việc lớn nhỏ gì anh cũng không nề hà.

Tôi ra trường, công việc tạm ổn, chưa tính chuyện chồng con vì còn muốn ở gần má. Cuối tuần nào tôi cũng vượt 100km về với má. Nghe người làng xì xào, tôi tăng ga mạnh hơn, chạy xộc vào sân. Nhà tôi vẫn vậy, làm gì có thêm người nào, tôi nhìn quanh quất “người ta nói, nhà mình có ba…”. Má kéo tôi ngồi xuống, nói ba về rồi, ba đang ở nhà cũ của nội.

Ngày đó ba có người khác nên đi lập gia đình với người ta, gia đình mới của ba cũng có 2 con gái nhưng được hơn chục năm bắt đầu nứt nẻ.

chuyen-cua-ma-de-ma-tinh-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac

Lần này là người ta bỏ ba, ba thui thủi một mình tự làm tự ăn. Tuổi già đến kèm theo bệnh tật, lúc này ba mới nghĩ đến chuyện về quê. Dù gì ở quê cũng còn ngôi nhà của nội, ông bà nội chỉ có mình ba là con.

“Con nghe người ta nói, má tính đón ba về?”. Chị Hai vừa về tới, còn chưa kịp cởi áo khoác đã hỏi ngay.

Má nhìn chị: “Ổng giờ bệnh rề rề, để ổng một mình sao được?”. “Sao không được? Má có nhớ hồi má mổ ruột thừa, hồi em bị xe tông gãy chân không? Có ai phụ má, thương tụi con?”. Chị Hai vừa khóc vừa nhắc lại chuyện cũ.

Tôi nhớ hồi má mổ ruột thừa, tôi phải ăn khoai lang sống và nhai gạo sống vì đói. Hồi tôi bị xe tông gãy chân, nhà không còn gì để bán, má đi từng nhà vay tiền. Chị em tôi nghe lời má, không hờn trách ba, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không biết, không giận. Cả tuổi trẻ ba đi với người khác, nay về già ba cần người chăm lo mới quay về tìm má.

Má nhỏ nhẹ nói với chị Hai: “Em con còn nhỏ, không hiểu đã đành. Con có gia đình, có con rồi, bình tĩnh suy xét đi. Ông bà nói đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại”. Chị Hai không nói nữa, nhưng vẫn giữ nguyên ý định.

Tôi thấy má buồn nên không dám nói gì. Từ khi hiểu chuyện, tôi thấy má từ chối nhiều người tìm đến. Giá má lấy chồng mới, hẳn chị Hai không bực không giận như giờ. Ngày còn trẻ, có bao nhiêu người ưng mà má không chịu, nay lại…

Bẵng đi cả tháng tôi không thấy ba má về chung một nhà. Tôi hỏi, chị Hai thở hắt ra: “Ổng không chịu, nói ổng không muốn làm má khổ nữa”. Tôi nghe giọng chị Hai đầy áy náy… Tôi cứ nghĩ được má ướm lời, ba sẽ mừng rỡ mà đồng ý, ai nghĩ ba lại từ chối. Điều đó lại khiến chị em tôi bứt rứt.

Chị Hai hẹn tôi cùng về. Chị mua khá nhiều quà, ngượng ngùng đẩy tôi: “Mang qua cho ổng đi! Hai đâu biết ổng ưng gì nên mua đại”. Tôi lò dò sang nhà ba, thấy sân trước sân sau có mấy luống rau bắt đầu nhú mầm xanh. Tôi nhìn ông già tóc bạc gầy gò nằm ngủ trên võng đầy lạ lẫm. Tôi chưa gặp ba lần nào nên không biết phản đối quyết định của má thế nào, mà ủng hộ cũng không ổn.

Tôi nhè nhẹ đặt túi trái cây lên bàn nước rồi nhanh chân chạy về. 2 tuần nay, dù chưa gặp ba, nhưng cảm giác có ba, có thêm người thân làm tôi vui vẻ hơn. Khi sáng gọi chị Hai, tôi tính nói 2 chị em đừng phản đối má nữa. Má một mình đó giờ, nay có bạn già cho má hủ hỉ sớm tối cũng hay.

Nghe ba từ chối tái hợp hay chung nhà, tôi vừa nể vừa… ghét ba. Ba có lỗi với má, với chị em tôi, đáng lẽ ba nên thành khẩn nhận lỗi. Nhưng tôi lại nghĩ, ba quyết ở một mình cũng là cách chuộc lỗi, vì ba không muốn cuộc sống của má con tôi xáo trộn.

Tôi quyết định không nghĩ nữa và tôn trọng thái độ lẫn tình cảm của mỗi người. Chuyện của má để má tính. Về tới sân, má hỏi: “Đi đâu đó bé?”. Tôi nhìn chị Hai, bỗng dưng nói dối: “Con ra đầu làng mua cây kem”. 

Xem thêm: Học biết ơn, tôn trọng, cũng là học yêu - Bài học cuộc sống hay

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Bài học để đời: trước khi làm giàu, hãy làm người đã” cho chúng ta thấy lòng biết ơn quan trọng như thế nào…

Trước khi học làm giàu, hãy học làm đứa con có hiếu - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Anh về giữa khuya, người đầy hơi men. Chị khẽ quay sang vòng tay ôm lấy chồng nhưng anh gạt ra và thản nhiên ngủ.

Cái giá đắt của sự phản bội - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Mỗi gia đình đều hạnh phúc theo một cách riêng. Vui vẻ với những gì mình có hơn là đi so sánh với hạnh phúc của người khác.

Muốn hạnh phúc, đừng nhìn sang hàng xóm - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 21 giờ trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 7 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất