Người xưa: Để lại con cháu nguyên sọt vàng, không bằng dạy chúng "2 điều" để hưởng lợi cả đời

Các câu chuyện dạy con của cổ nhân đã lưu lại cho đời rất nhiều bài học ý nghĩa sâu sắc. Việc cha mẹ lao lực cả đời để truyền lại cho con những "núi vàng, núi bạc" có thể lại là cách nhanh nhất để hại con.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Cổ nhân có câu: "Dưỡng bất giáo, phụ chi quá", nghĩa là, nuôi con cái mà không dạy thì là lỗi của bậc sinh thành. Vì thế, giáo dục trong các gia đình thời xưa đều lấy việc dạy luân lý đạo đức làm cốt lõi cao nhất.

Vốn coi trọng việc dạy dỗ, giáo dục con cái, người xưa thường răn dạy con cái phải tu thân, giữ đức mới có thể "tề gia, trị quốc, bình thiên hạ".

Các câu chuyện dạy con của cổ nhân đã lưu lại cho đời rất nhiều bài học ý nghĩa sâu sắc. Trên thực tế, việc cha mẹ lao lực cả đời để truyền lại cho con những "núi vàng, núi bạc" có thể lại là cách nhanh nhất để hại con.

Cổ ngữ có câu: "Để lại cho con cháu nguyên sọt vàng, không bằng dạy chúng siêng năng học tập một quyển kinh thư".

Cha mẹ đều luôn muốn dành cho con cái những điều tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, tài sản tốt đẹp nhất mà các đấng sinh thành có thể để lại cho con vốn không phải là tiền bạc mà lại là tinh thần giáo dục và đạo đức làm người.

cach-day-con-cua-nguoi-xua-day-2-dieu-huong-loi-ca-doi-1

Cách dạy con của hai vị quan nổi tiếng thời Hán, Thanh

Tài liệu ghi chép lại, sau khi làm nên đại nghiệp, sáng lập cơ nghiệp cho Hán triều, Hán Cao Tổ Lưu Bang từng ban thưởng chức tước và của cải cho hơn trăm vị công thần vào sinh ra tử vì mình.

Bên cạnh quyền lực và tiền bạc, ông còn ban thưởng cho những vị quan công lao cái thế ấy rất nhiều ruộng đất phì nhiêu để sau này truyền lại cho con cháu trong dòng tộc.

Thời bấy giờ, Tiêu Hà cũng là một trong những vị đại thần lập được công đầu. Lưu Bang vô cùng trọng vọng ông nên ban cho gia tộc họ Tiêu ruộng đất tốt tươi nhiều không kể xiết.

Tiêu Hà một mực từ chối những mẫu ruộng phì nhiêu ấy, còn một mực xin Hoàng đế ban cho mình những mảnh ruộng cằn cỗi.

Khi Hoàng đế hỏi lý do lựa chọn như vậy, Tiêu Hà trả lời rằng, ruộng có cằn cỗi mới có thể đốc thúc con cháu siêng năng trồng trọt và học cách tiết kiệm.

Ngược lại ruộng đồng càng phì nhiêu màu mỡ, người đời sau cứ thấy vậy mà ham ăn lười làm, gia tộc chẳng mấy chốc sẽ từ từ lụn bại.

Tiêu Hà đã tiên đoán không sai, hơn 1 thế kỷ sau, những gia tộc được Hoàng đế ban cho ruộng tốt năm nào phần lớn đều sa sút, chỉ riêng gia tộc họ Tiêu vẫn vô cùng hưng vượng.

Tăng Quốc Phiên - vị chính trị gia nổi tiếng nhà Thanh - cũng từng nói: "Con cái không trải qua khổ ải thì khó có thể thành tài, như vậy chỉ khiến ta thêm vất vả, lao lực chứ không thể đem lại cho ta những điều kiện ưu tú nào khác".

Trong gia huấn của dòng tộc họ Tăng, chữ "cùng" (nghèo) được coi là "cái đạo của người lương thiện".

Một lần viết thư cho người con trai lớn, Tăng Quốc Phiên từng căn dặn: "Phàm là con cái của những gia đình thế gia, cơm ăn áo mặc càng phải giống với những thư sinh nghèo thì mới mong thành được bậc đại sĩ".

Ông thấy rằng, hậu duệ của những gia đình khá giả thường quen với cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc. Để tránh cho họ mắc phải cái bệnh "ăn quá no, mặc quá ấm", phải khiến cho những tiểu thư, công tử ấy học được sự cần kiệm, chăm chỉ như những học trò nghèo, vậy thì tương lai mới mong có thể làm nên đại sự.

Tăng Quốc Phiên cũng từng chỉ dạy: "Ngoài việc đi học, con cháu trong nhà nên được dạy cách lau dọn phòng ốc, lau bàn ghế, dọn phân, nhổ cỏ… đều là điều tốt, chứ không được quen thói kênh kiệu mà việc gì cũng không làm".

Đúng vậy, hãy để thế hệ sau của chúng ta tự thân trải nghiệm đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, để họ hiểu được cuộc sống này vốn không dễ dàng.

Cha mẹ ngày nay đều muốn dành cho con cái điều kiện sinh hoạt, học tập tốt nhất. Ít ai biết rằng, nuông chiều bằng vật chất đối với con trẻ lại là cách nhanh nhất để "hại" các em.

Điều kiện vật chất càng sung túc, con cái càng ít học được cách quý trọng, lâu dần sẽ hình thành tính cách hoang phí, ham ăn lười làm. Đó chẳng khác nào là hại người, hại mình.

Cách giáo dục con cái đúng đắn nhất chính là làm cho các em hiểu được sự gian khổ và nếm trải nhiều khó khăn, từ đó rèn luyện cho thế hệ sau của chúng ta trở nên nỗ lực và chăm chỉ.

Những điều này mới là quà tặng thâm thúy mà các đấng sinh thành nên để lại cho con cháu, chứ không phải là những "núi vàng, núi bạc" phù hoa nào khác.

cach-day-con-cua-nguoi-xua-day-2-dieu-huong-loi-ca-doi-2

"Tích đức" bắt đầu từ đọc sách được coi trọng

Cách dạy con của cổ nhân không chỉ dừng lại ở việc cho con học cách "chịu khổ", mà còn rèn luyện cho thế hệ sau tinh thần đọc sách bền bỉ, siêng năng.

Xưa nay, hầu như không có một nhân vật lớn nào sở hữu sự nghiệp thành công và học vấn cao thâm mà lại không có thói quen đọc sách.

Tô Thức năm xưa khi bị cách chức đến đảo Hải Nam, dù không mang sách theo người, nhưng ông và con trai đã dành một khoảng thời gian dài để chép sách trong căn nhà lá đơn sơ nơi hoang đảo.

Vương Dương Minh cũng từng bị cách chức và đi đày. Nhưng ngay cả khi phải oằn mình tìm cách sống sót ở nơi đất đọc, nhà trí thức họ Dương ấy vẫn không quên nghiền ngẫm "Kinh dịch".

Tăng Quốc Phiên dành nửa đời chinh chiến, trong lúc hành quân dù bận tới đâu, ông vẫn dành không ít thời gian viết thư, đọc sách ngay cả khi ngồi trên lưng ngựa.

Có người từng cho rằng, đọc sách chính là một cách hưởng thụ, là một loại vui vẻ, thậm chí còn được coi là một phương thức để sinh tồn.

Đọc sách giúp ta có cơ hội được nhìn thấy những thứ trước nay chưa từng nhìn, được thấu hiểu những kiến thức trước kia vẫn còn xa lạ, hơn nữa còn có cơ hội được lắng nghe những cảm ngộ về cuộc đời của tác giả.

Sách có thể giúp nhiều thế hệ được mở rộng tầm mắt, cũng có thể trở thành động lực tinh thần của nhân loại, làm trái tim và não bộ của ta trở nên khoáng đạt, làm nhãn quan rộng mở, từ đó biến hậu duệ của ta trở thành người có nội hàm phong phú.

Người xưa có câu: "Bụng có thi thư, khí tựa hoa", nghĩa là chỉ cần thường xuyên đọc sách, khí chất tự nhiên sẽ thay đổi.

Tăng Quốc Phiên quan niệm: "Khí chất của con người ta trong cuộc đời rất khó thay đổi. Nhưng đọc sách thì lại có thể làm biến đổi khí chất. Những bậc thức giả tinh thông thời xưa, đều tin rằng đọc sách có thể hoán đổi cốt cách".

Trong cuộc sống hiện đại, mọi thứ đều diễn ra với tiết tấu rất nhanh. Dù là bố mẹ hằng ngày đi làm hay con cái đều đặn lên lớp đều phải chịu những áp lực rất lớn từ công việc, học tập.

Một khi mở ra cuốn sách và đắm chìm trong đó, dù là bậc làm cha mẹ hay phận làm con, đều có thể rũ bỏ mọi ưu phiền, lánh xa mọi gánh nặng, tiến vào một cảnh giới nơi ta có thể hưởng thụ những thời khắc thư thái quý báu.

Chính vì thế, một vị thức giả họ Diêu vào thời nhà Thanh đã từng để lại lời truyền dạy cho hậu thế: "Phàm là những gia tộc đã có tuổi đời mấy trăm năm trên thế gian này đều làm những việc tích đức từ những điều giản đơn, mà việc đầu tiên trong số đó chính là đọc sách".

Xem thêm: Học cách cổ nhân dạy con: Phép tắc khiêm nhường, tu thân tích đức mới tạo ra đại nghiệp

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Mặc dù băng là nước, nhưng nó mạnh hơn nước gấp trăm lần. Môi trường càng lạnh giá, khắc nghiệt càng thể hiện đặc tính cứng như thép. Đây là trạng thái đầu tiên của thành công: Kiên trì.

'Thượng uyển như nước': 7 cảnh giới thành công trong cuộc sống ai cũng nên học hỏi
0 Bình luận

Một người dù có được thành tựu vĩ đại như thế nào, trên đầu đội bao nhiêu vòng nguyệt quế đi nữa, nếu bất hiếu với cha mẹ, thì tất cả vinh quang kia đều trở nên vô nghĩa.

Câu nói của người xưa: 'Mẹ còn sống không chúc sinh, cha còn sống không nên để râu quá dài' có ý nghĩa gì?
0 Bình luận

Mặc định rằng kiếm tiền là việc của đàn ông, dạy con là việc của phụ nữ, nhiều ông bố bà mẹ không biết rằng, có những điều cha dạy con trai sẽ tốt hơn mẹ.

6 điều cha dạy con trai sẽ tốt hơn mẹ nhiều lần, mẹ cứ để các bố lo
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 9 giờ trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 4 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

PC Right 1 GIF
Đề xuất