“Tiểu hòa thượng bán đá” – Câu chuyện giúp bạn nhìn thấu nhân sinh

“Tiểu hòa thượng bán đá” là câu chuyện giúp bạn hiểu một điều rằng giá trị của bạn người khác không có quyền quyết định.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Tiểu hòa thượng bán đá”

Một hôm, vị sư già đang ngồi thiền bỗng có một tiểu hòa thượng hớt hải chạy đến và hỏi: “Sư phụ, xin người hãy nói giúp con giá trị lớn nhất của đời con là gì? Con đã nghĩ rất lâu nhưng không tìm thấy câu trả lời?”

Vị sư già sau khi nghe xong không trả lời ngay câu hỏi của tiểu hòa thượng mà kêu đồ đệ ra sau sau chọn một hòn đá to để đem ra chợ rau bán. Trước khi đi, còn dặn dò kỹ vị tiểu hòa thượng:

“Có người hỏi giá thì đừng nói gì, con cứ đặt ra ngoài hia ngón tay để mọi người tự trả giá sau đó con chỉ cần lắc đầu xem bên kia có mặc cả với mình hay không. Nhưng dù bên kia có trả giá cao bao nhiêu con nhất định không được bán, phải mang viên đá trở lại. Rồi sư phụ sẽ nói cho con giá trị lớn nhất cuộc đời con là gì?”

Sáng sớm hôm sau, tiểu hòa thượng theo lời chỉ dẫn của sư phụ mang hòn đá to đến chợ rau bán. Trong chợ rau quả người ra vào tấp nập, ai nấy đều rất tò mò về tiểu hòa thượng bán đá. Bỗng có người phụ nữ bước tới hỏi: “Viên đá này bao nhiêu?” Tiểu hòa thượng không nói. Người phụ nữ lại nói: “2 đồng?”

Tiểu hòa thượng liền lắc đầu, người phụ nữ lại tiếp tục nói: “200 ngàn đồng? Được rồi, tôi sẽ mua về để ép dưa cải”. Tiểu hòa thượng nghe người phụ nữ nói vậy thầm nghĩ thực sự sẽ có người trả giá 200 ngàn đồng chỉ để mua một hòn đá to vô giá trị.

Tuy nhiên, tiểu hòa thượng vẫn không bán đá cho người phụ nữ. Sau đó, tiểu hòa thượng vui vẻ cầm viên đá chạy về nói: “Sư phụ, hôm nay ở chợ rau có một người phụ nữ sẵn sàng bỏ ra 200 ngàn đồng để mua viên đá này. Người bây giờ có thể nói cho con biết giá trị lớn nhất của cuộc đời con là gì không?’’

Tieu-hoa-thuong-ban-da-Cau-chuyen-nhin-thau-nhan-sinh

Sư phụ nói: “Đừng lo lắng, ngày mai con hãy tiếp tục cầm viên đá này đến cửa hàng đổ cổ. Nếu có người hỏi giá con cũng sẽ làm như ngày hôm nay. Đừng nói lung tung, chỉ cần giơ 2 ngón tay ra hiệu đợi ra giá, sau đó lại mang viên đá về cho ta. Khi nào con trở lại, chúng ta sẽ nói về điều con thắc mắc!”

Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng cầm viên đá to đến cửa hàng đồ cổ như lời sư phụ dặn. Một nhóm người thấy hiếu kỳ, tụ tập quanh tiểu hòa thượng, ai cũng đều xì xào “Không biết lai lịch của hòn đá này ra sao?”, “Chắc phải có giá trị lắm mới đem đến cổ hàng đồ cổ bán”, có người lại bảo “Chắc chắn hòn đá đó không phải thứ đồ bình thường”.

Đột nhiên, có một người chen ra khỏi đám đông, bước đến chỗ tiểu hòa thượng nói lớn: “Hòa thượng bán hòn đá này bao nhiêu?”, Tiểu hòa thượng nghe lời sư phụ dặn, không trả lời mà chỉ đưa hai ngón tay ra, người đàn ông có chút nghi ngờ nói: “2 triệu?”, tiểu hòa thượng lại lắc đầu. Người đàn ông tiếp tục nói: “Vậy 20 triệu, tôi có thể dùng viên đá này để tạc tượng”.

Tiểu hòa thượng nghe xong thì vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn không bán hòn đá đó mà đem trở lại chùa. Vừa đến chùa, tiểu hòa thượng đã vội vã tới bên sư phụ của mình: “Sư phụ, hôm nay trong cửa hàng đồ cổ có người đã trả 20 triệu để mua viên đá này. Lần này, người có thể nói cho con biết giá trị lớn nhất của đời con là gì đúng không?”

Vị hòa thượng già lại nói: “Vẫn chưa được, ngày mai con lại tiếp tục đem hòn đá to này đến bảo tàng xem. Và vẫn như cũ, con không bán hòn đá này mà chỉ để người khác trả giá. Sau khi quay trở lại, sư phụ nhất định cho con đáp án mà con muốn biết!”

Sáng hôm sau, tiểu hòa thượng đem đá đi bảo tàng. Vẫn như hai người trước, một đám người kéo đến xem tiểu hòa thượng bán đá, mọi người lại xôn xao “Đây là đá gì? Được khai quật ở đâu? Của triều đại nào?” Tiểu hòa thượng không trả lời câu hỏi của họ.

Cuối cùng cũng có người đi tới hỏi giá: "Tiểu hòa thượng ra giá viên đá này bao nhiêu?" Hòa thượng nhỏ vẫn im lặng giơ hai ngón tay ra, "200 triệu?" Tiểu hòa thượng vô cùng ngạc nhiên cố sức giữ bình tĩnh. Người hỏi giá cho rằng giá của mình quá thấp, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Là do tôi không có nhãn lực, không phải 200 triệu, tôi muốn trả 2 tỷ!"

Nghe thấy giá cao như vậy, tiểu hòa thượng vội vàng đem hòn đá quay lại chùa để gặp vị sư già. Chạy tới chùa, chưa kịp nghỉ ngơi đã thở hổn hển nói: "Sư phụ, hôm nay có người sẵn sàng bỏ ra 2 tỷ để mua viên đá này! Bây giờ người sẽ nói cho con biết, giá trị lớn nhất của cuộc đời con là gì, phải không? "

Vị sư già sờ đầu tiểu hòa thượng ân cần nói: "Đồ đệ à, con giống như viên đá này vậy. Nếu con đặt mình vào chợ rau thì con chỉ đáng giá 20 nghìn; nếu con đặt mình vào cửa hàng đồ cổ, thì con trị giá 20 triệu; và nếu con có thể trưng bày bản thân trong viện bảo tàng, giá trị của con đã là 2 tỷ. Đây là giá trị cuộc sống của con”.

Lời bình câu chuyện “Tiểu hòa thượng bán đá”

Câu chuyện “Tiểu hòa thượng bán đá” cho ta hiểu được rằng giá trị của bản thân người khác không có quyền quyết định.

Trong cuộc sống chúng ta thường nghe không ít người phàn nàn về giá trị của bản thân, họ cảm thấy bản thân thật vô dụng, không thể làm tốt được việc gì, thậm chí không thể kiếm ra tiền. Trong nhiều trường hợp, nguyên nhân khiến bạn cảm thấy bản thân mình vô dụng là do đặt mình vào vị trí thấp, thậm chí là chạm đáy. Những người này thường chờ đợi người khác giúp xác định vị trí cho mình, nhưng làm sao họ có thể tìm điểm thích hợp của bạn ở đâu?

Tieu-hoa-thuong-ban-da-Cau-chuyen-nhin-thau-nhan-sinh-3

Giá trị sống của mỗi người phụ thuộc vào nền tảng, định vị. Và sự khác biệt giữa các nền tảng nằm ở sự lựa chọn của mỗi cá nhân. Vì vậy, điều quan trọng là bạn phải biết lựa chọn, sự lựa chọn khác nhau sẽ mang lại kết quả khác nhau, vị thế khác nhau.

Nền tảng có thể xác định điểm bắt đầu và vị trí xác định giá trị. Giống như trong câu chuyện “tiểu hòa thượng bán đá”, viên đá nếu nằm ở chợ ra chỉ có giá trị 20 ngàn, nhưng trong cửa hàng đồ cổ lại có giá 20 triệu, và khi nằm tại bảo tàng nó có giá tận 2 tỷ. Thế mới thấy, chỉ cần định vị bản thân đúng chỗ bạn sẽ tìm thấy được vị trí của mình.

Đừng từ bao giờ từ bỏ quyền định vị bản thân, càng không nên hạn chế sự phát triển của chính mình. Nếu đã thực sự bỏ công sức nhất định phải mong có hồi báo xứng đáng.

Khi bạn cảm thấy mình vô dụng và không thể làm tốt việc gì, đừng quá nôn nóng. Hãy đi tìm câu trả lời, rồi bạn sẽ biết mình là ai!

Xem thêm: "Người bạn của cha" - Câu chuyện xúc động đầy tính nhân văn

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Chiếc rương kính vụn - Câu chuyện là bài học sâu sắc thức tỉnh tất cả mọi người phải biết hiếu thảo, biết tôn kính cha mẹ, người đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng, chăm sóc ta nên người.

Chiếc rương kính vụn – Câu chuyện nhân văn sâu sắc thức tỉnh mọi người
0 Bình luận

Mọi người thường nghĩ rằng những động vật hoang dã không thể có mối quan hệ gắn bó với con người. Nhưng với những câu chuyện có thật sau đây có lẽ bạn sẽ có cái nhìn khác về tình bạn giữa con người và động vật.

Những câu chuyện cảm động về tình bạn giữa người và động vật hoang dã
0 Bình luận

Đường thiên lý hay còn gọi là đường cái quan, đường quan lộ, đường quan báo là một con đường dài chạy dọc từ Bắc xuống Nam Việt Nam. Con đường này chủ yếu được đắp vào đầu thế kỷ XIX.

Câu chuyện ít người biết về những con đường thiên lý đầu tiên trên đất Sài Gòn
0 Bình luận

Tin liên quan

“Chú chó xin bánh mì” là câu chuyện khiến nhiều người nghẹn lòng về sự trung thành của chú chó nhỏ. Một chú chó đã dành cả đời để bên người chủ thân yêu của mình dù cho ông có nghèo đói, bệnh tật.

Câu chuyện về “Chú chó xin bánh mì” khiến nhiều người nghẹn lòng
0 Bình luận

Phận làm con nếu bất hiếu với cha mẹ là một việc làm đại tội, trời không dung, đất không ta. Qua câu chuyện dưới đây hy vọng nhiều người sẽ rút ra được bài học cho mình.

“Mẹ nghèo mới rõ lòng con thảo”- Câu chuyện là lời cảnh tỉnh cho nhiều người về phận làm con
0 Bình luận

Từ câu chuyện tiền và đạo đức ở trên ta có thể thấy rằng, để kinh doanh thành công, vững mạnh và trường tồn thì người doanh nhân không chỉ biết có tiền mà bỏ qua đạo đức.

Tiền và đạo đức – Câu chuyện nhân văn và bài học về cách làm người
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 21 giờ trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 2 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
Người có 4 đặc điểm này về già “vận đỏ như son” đi đâu cũng gặp quý nhân tương trợ, đó là gì?

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.

Thanh Tú
Thanh Tú 16/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất