Nói lời tổn thương mẹ – Câu chuyện nhân văn cảm động
Những lời nói vô tình lúc nóng giận tôi không nghĩ lại vô tình làm tổn thương mẹ đến thế, đến khi đọc tin nhắn của bố tôi hối hận không thôi...

Tôi lên giường đi ngủ lúc 11 giờ khuya, lúc này bên ngoài tuyết đang rơi rất dày. Tôi co ro rúc vào chăn, cầm chiếc đồng hồ lên định hẹn giờ thì phát hiện ra nó đã ngừng hoạt động từ lúc nào rồi, mà tôi không biết để mua pin thay cho nó.
Nhìn ra cửa sổ, thấy tuyết đang rơi, bên ngoài trời rất lạnh nên tôi không muốn bước chân ra ngoài, thế là cầm điện thoại gọi cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, mà mai con có cuộc họp quan trọng ở công ty, khoảng 6 giờ mẹ nhớ đánh thức con dậy nhé!”.
Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ chậm chạp như còn đang ngái ngủ, nói: “Được…được…mẹ biết rồi, mai mẹ gọi con dậy!”.

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Vừa nhấc máy, tôi đã nghe tiếng mẹ sốt sắng: “Con gái mau dậy đi, hôm nay con có cuộc họp quan trọng đấy!”.
Tôi mở mắt nhìn điện thoại thì thấy mới có 5h40, tôi liền cảm thấy khó chịu, lớn tiếng cằn nhằn mẹ: “Chẳng phải con nói là 6 giờ đã gọi con dậy sao? Con đi làm về muộn, cả người mệt mỏi chỉ muốn ngủ thêm một lát, mà giờ lại bị mẹ làm phiền rồi!”.
Ở đầu dây bên kia mẹ im lặng không nói gì, tôi đang trong cơn giận nên cúp điện thoại ngay.
Sau đó, tôi rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Vừa mở cửa ra một cơn gió lạnh đã ập đến, khắp nơi toàn là tuyết, trời đất chỉ một màu trắng xóa.
Đứng ở trạm xe buýt, tôi không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh. Đứng bên cạnh tôi lúc này là hai ông bà lớn tuổi, tóc đã bạc trắng.
Tôi nghe ông lão nói với vợ: “Bà xem xem, cả đêm lo lắng ngủ không yên giấc, mới sáng sớm đã hối thúc tôi dậy rồi, giờ phải đứng đây chờ vừa mệt, vừa lạnh”.
Năm phút sau, cuối cùng xe buýt cũng tới. Tôi vội bước lên xe, tài xế hôm nay là một người thành niên, tuổi còn rất trẻ. Khi tôi vừa ngồi vào ghế, anh ta đã vội vã lái xe đi.
Lúc này tôi mới giật mình nói: “Khoan đã! Anh tài xế ơi, phía dưới còn có hai ông bà lớn tuổi đang chờ nữa. Thời tiết lạnh thế này mà họ đã đứng đó đợi từ rất lâu rồi, sao anh không chờ họ lên xe mà đã lái xe đi rồi?”.
Người tài xế ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói: “Không sao đâu, đó là cha mẹ tôi. Hôm nay là ngày đầu tôi nhận công việc lái xe buýt nên họ đến xem tôi đấy!”.
Nghe những lời này xong, tim tôi đột nhiên thắt lại, hai mắt rưng rưng. Tôi nhìn lại dòng tin nhắn của cha vào sáng nay: “Con gái, mẹ cả đêm qua không ngủ được, sáng nay mới sớm bà ấy đã tỉnh dậy vội lấy điện thoại gọi cho con, bà ấy sợ cho muộn giờ làm…”. Đọc xong những dòng tin nhắn này, tôi bật khóc nức nở, thầm trách mắng chính mình đã vô tình nói lời tổn thương mẹ.
Sưu tầm
Đọc thêm
Ông trời đã mang cả bố và đi xa khiến 3 anh em Tuấn Anh trở thành trẻ mồ côi, đứng trước nguy cơ thất học.
Mẹ mất vì ung thư, bà bị liệt nên đau ốm quanh năm, nữ sinh Điện Biên hiểu hơn ai hết giá trị của ngành y, ôm mộng làm bác sĩ.
Một cuộc đời đã dừng lại mãi mãi ở tuổi 14. Nhưng phía sau đó là câu chuyện khiến hàng triệu phụ huynh rúng động.
Tin liên quan
Chỉ với một thế võ duy nhất, cậu bé khuyết tật có thể trở thành nhà vô địch. Chỉ cần tin vào chính mình, bạn có thể làm tất cả những điều mình muốn.
Đến khi con cái yên bề gia thất, cặp vợ chồng già quyết định ly hôn ở tuổi 70. Nhưng tất cả đã quá muộn…hãy yêu thương nhau khi còn có thể.
Nhìn thấy đôi dép cũ ven đường, người sinh viên định đem ra làm trò mua vui. Nhưng nghe lời thầy, anh dừng lại và đổi sang trò khác…và nhận lại cái kết ngoài mong đợi.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư