Khôn không bằng khéo – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bằng một cách thức đơn giản, người cha già đã dạy cho con mình một bài học kinh doanh quan trọng, đó là khôn không bằng khéo, bán hàng hãy bán bằng cái tâm.

Diệu Nguyễn
08:20 25/07/2024 Diệu Nguyễn
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Thói quen gia đình tôi là sau mỗi bữa ăn cơm sẽ ăn một hai quả chuối. Cứ cách vài ba hôm tôi lại ghé chợ gần nhà mua chuối về ăn. Bữa nay nơi góc đường lại xuất hiện một ông cụ ngồi bán chuối. Ông trải áo mưa xuống lề đường, rồi bày lên trên những nải chuối vàng ươm, ung dung ngồi bán.

Ngó chỗ bán chuối quen khách đông nườm nượp, tôi quyết định ghé sang chỗ ông cụ mua ủng hộ. Giá chuối ông bán cũng ngang với giá bên kia. Sau khi nhận tiền thối tôi cúi đầu chào rồi hứa nếu chuối ngon 3 hôm sữa sẽ quay lại ủng hộ tiếp. Treo lủng lẳng nải chuối trên gác baga, tôi thong dong đi về nhà. Vừa kịp lúc mâm cơm nóng vợ dọn lên, cả nhà vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Mẹ vẫn là người “tranh thủ” ăn nhanh nhất để tự tay cắt chuối cho cả nhà tráng miệng.

khon-khong-bang-kheo-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Lúc đem nải chuối ra, mẹ cất giọng hỏi, vẻ ngạc nhiên: “Minh, con mua chuối này ở đâu thế?”.

“Dạ, ở ngoài chợ gần nhà như mọi khi ạ! Sao đấy mẹ?”

“Con nhìn phần cuống nải chuối nè!”

“Nó bị hư hay sao ạ?”

“Không, chuối ngon lắm, vừa chín tới. Chuyện là phần cuống chuối được cắt sát vô, không chừa nhiều như mọi khi”

“Dạ mẹ, nay con mua của một ông cụ mới ra đó bán”

“Ông bán cho con bao nhiêu một cân?”

“Dạ vẫn 15 ngàn như mọi khi ạ, sao đấy mẹ?”

“À, không mẹ thấy trong bịch ông còn bẻ cho con thêm 3 trái nữa”

“Dạ, như vậy là ông lỗ nặng rồi”

“Không đâu, không lỗ đâu. Mẹ cam đoan với con, từ nay khách sẽ chạy sang chỗ ông cụ hết”

“Sao ạ?”

“Ý là buôn bán phải biết giữ mối. Nhà mình mua chỗ bán chuối cũ cũng mấy năm rồi, mẹ thấy kỳ kỳ nhưng nghĩ không bao nhiêu nên cũng không nói bao giờ”

“Ý mẹ là chỗ cũ bán chuối lúc nào phần cuống cũng để một cục bự rồi đem cân đúng không ạ?”

“Ừ, nhà mình là khách quen mấy năm rồi, lúc nào lại mua ổng cũng đon đả, nhiệt tình đó là gọi khôn. Chưa lần nào mua mẹ mở miệng trả giá và cũng chưa lần nào ổng bớt cho mình một ngàn nào. Còn với ông cụ con mua chuối lần đầu này. Bán bằng giá, cho con thêm mấy trái, phần cuống chuối lại chủ động cắt sát vào trong, đấy được gọi là khéo. Con hiểu không?”

“Dạ mẹ!”, tôi gật đầu.

Sau bữa cơm, tôi ngẫm nghĩ lại mời mẹ thì mới hiểu rõ, cái khéo của ông cụ có lẽ chẳng mấy chốc sẽ mang lại hiệu quả cao. Ba hôm sau, tôi quay lại mua chuối chỗ ông cụ và đứng từ xa tôi đã thấy những gương mặt cũ “bên kia” đã chạy sang mua chuối chỗ ông cụ. Ông cụ móm mém, cười nhân hậu bán cho mọi người. Đến lượt tôi thì chuối đã hết những nải ngon, ông ngoắc ngoắc tôi lại, thì thầm vào tai nói: “Cháu qua sạp bên kia mua ủng hộ nghen, ông là bà ruột của nó. Ông bán mấy hôm chỉ để dạy cho nó hiểu cái khôn không bằng khéo ở đời thôi, mai ông lại về quê rồi!”. Tôi ngơ ngác nhìn ông…

Sưu tầm

Xem thêm: Cuộc ly dị êm đềm – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

songdep.com.vn

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận