Bữa cơm chiều mưa – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió lạnh vẫn thổi vi vút nhưng lòng nó thì ấm lắm. Dáng mẹ lom khom ra cửa tiễn con. Bữa cơm chiều ngày mưa này cả đời con nhớ mãi chẳng quên, mẹ ơi!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Trời mới cuối thu mà đài báo gió mùa đông bắc tràn về liên tiếp. Cái lạnh đầu tiên của năm chưa đủ mạnh nhưng cũng làm cho người ta ý thức rõ hơn về khoảnh khắc giao mùa. Cơn mưa trút xuống, không xối xả, chỉ nặng hạt, tầm tã cả ngày. Tìm trong tủ đồ chiếc áo ấm nó bâng khuâng nghĩ không biết giờ này mẹ đang làm gì? Mẹ có nấu cơm nóng ăn không hay lại hâm cơm nguội từ bữa trước. Thấy lòng nao nao, nó mặc vội chiếc áo mưa, phóng xe thật xanh về xóm trại…

Dừng xe trước cổng, không tắt máy, nó lạch cạch mở cánh cổng sắt rồi lách xe vào mái hiên nhà ngang. Mưa vẫn xiên chéo trước cửa nhà, mẹ ngồi trong bếp tuốt rơm nếp ngó ra, giọng mừng rỡ: “Ô! Cô Duyên! Mưa thế nào cũng xuống mẹ à?”.

Nó xà vào bếp than hồng, giả vờ tỉnh queo nói: “Con có việc nên tạt qua luôn”.

Nó chả bao giờ dám nói thẳng hay thỏ thẻ câu “con nhớ mẹ nên về thăm mẹ” cả. Nó là con gái út của mẹ, nhưng từ bé đến giờ nó ít khi ủy mị, mít ướt trước mặt mẹ.

“Mẹ cắm cơm sắp chín rồi, con đi luộc rau đi, mẹ mới rửa xong để ở bể nước ấy. Nồi cá mẹ hầm ngon lắm! Ăn xong rồi về cho sớm!”, mẹ bảo.

bua-com-chieu-mua-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam

Rổ ngọn lang xanh mướt, mềm như cọng bún mẹ mới hái ngoài vườn nhà.

“Sao có mình mà mẹ hái nhiều rau thế? Rồi hầm cả nồi cá to mẹ ăn bao giờ mới hết?”.

“Ôi dào! Rau mẹ trồng mưa xuống non lắm! Cha bố cô, tôi không hái nhiều thì cô xuống ăn bằng gì. Còn cá mẹ hầm đầy một thể ăn mới ngon, với có cái để chúng mày về thì có ăn. Mà tí nữa mang về cho thằng Kiên, thằng Định nó ăn với, mai mẹ lại hầm mẻ khác”, mẹ vui vẻ nói.

Nói xong mẹ lại ngồi cặm cụi tuốt rơm, miệng lẩm bẩm hát theo bài quan họ vọng ra từ chiếc radio bé xíu. Rồi mẹ cũng không quên nhắc đứa con gái út đểnh đoảng dù nó cũng đã U50 rồi: “Luộc rau phải cho đủ nước với cả nhớ bỏ tí muối vào cho rau nó xanh, để ý kẻo cạn nước hết hết mất ga đấy con ạ!”.

Ấm nước mẹ đặt trên bếp củi đã kêu o o rồi phì làn hơi trắng xóa ra cái vòi cong cong, cái vung bật lên kêu cành cạch. Vớt rau ra đĩa nó chạy lại dụi những que củi đang cháy vào bếp tro. Những cành củi nhãn đang cháy lớn bị dúi vào trò tỏa ra làn khói đặc quánh, gặp không khí ẩm của trời mưa, khói xà xuống mặt làm cho mắt nó cay xe. Mùi khói mới cay nồng ấm áp khiến nó ứa nước mắt, tại khói chứ nó chẳng khóc đâu.

Mẹ lại nhẹ nhàng lấy cái chổi rơm bé quét lớp tro bếp để lộ ra cái vung niêu đất ám khói màu nâu đen. Nó lấy cái miếng lót nhấc chiếc nồi đất ra khỏi bếp, đặt vào chiếc rế tre rồi mang ra bàn ăn. Mẹ nhẹ nhàng sắn từng lớp cá ra bát tộ. Nồi cá cạn nước bốc khói nghi ngút, thơm lừng ăn kèm với miếng cơm gạo tám dẻo thơm, ngon không tả nổi. Đĩa rau lang luộc xanh ngắt, chấm với miếng tương mới ngon lành, mát ruột làm sao.

Nó ngoan ngoãn ngồi ăn như một đứa trẻ, kiên nhẫn nghe những câu chuyện cũ mới đan xen mà mẹ kể. Rồi nó thầm nghĩ: “Thương mẹ ghê! Những lúc một mình mẹ biết chuyện trò cùng ai!”.

Nó ăn no rồi nhưng vẫn cố ngồi nhâm nhi ấm trà nóng, nó muốn kéo dài bữa cơm, kéo dài thời gian bình yên bên mẹ.

“Thôi, con không ngủ được lại đây thì về cho sớm!”

Nó dạ vâng, đứng dậy lủi thủi dắt xe ra ngõ, trên xe treo lỉnh kỉnh nào là bưởi, bát cá hầm, việc chiếc chổi rơm được mẹ bọc kín sợ mưa ướt. Nó thầm nghĩ, mình cứ lo mẹ buồn, định về an ủi mẹ, nhưng mẹ đã sống một mình hơn 30 năm nay mẹ quen rồi, mẹ vẫn vui vẻ sống vì con vì cháu, bây giờ nó mới là người cần an ủi chứ đâu phải là mẹ.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió lạnh vẫn thổi vi vút nhưng lòng nó thì ấm lắm. Dáng mẹ lom khom ra cửa tiễn con. Bữa cơm chiều ngày mưa này cả đời con nhớ mãi chẳng quên, mẹ ơi!

Xem thêm: Mẹ chồng “quay xe” – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

40 năm qua, bà nội tôi tham dự tất cả sinh nhật của mọi người trong nhà với nét mặt vui mừng và hạnh phúc. Thế mà đến tận khi bà mất, nhìn chứng minh thư, chúng tôi mwois biết ngày sinh nhật của bà…

Sinh nhật bà nội – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Sau lần chồng say tí bỉ ấy tôi cũng hiểu thêm về mẹ chồng, thấy bà sống công bằng và thương con dâu chứ không phải lúc nào chỉ bênh và xót con trai như trước đây vẫn nghĩ.

Mẹ chồng “quay xe” – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tôi chẳng thể ngờ được có ngày vì đất đai mà bị anh trai “tạt gáo nước lạnh” vào người... tình nghĩa anh em chỉ đến vậy thôi sao?

Anh em tương tàn vì đất đai – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Sống ở đời phải học cách chấp nhận, học cách hạ thấp kỳ vọng và chừa lại cho mình một đường lui...

Cổ nhân nói: Sống ở đời nhất định phải ghi nhớ đạo lý này
0 Bình luận

Khi các thành viên trong gia đình không còn tương tác, không còn quan tâm nhau nữa thì đó là dấu hiệu âm thầm cảnh báo sự sa sút...

Cổ nhân nói: Có 2 dấu hiệu âm thầm cảnh báo sự sa sút của 1 gia đình, có 1 thôi đã thấy đau lòng
0 Bình luận

Làm người, dễ tính quá không tốt, khó tính quá không được. Làm người phải biết nhu biết cương, biết đặt lòng lương thiện và sự khoan dung đúng lúc đúng chỗ.

Ghi nhớ lời cổ nhân: Lòng lương thiện cần có giới hạn, khoan dung phải biết nhìn thấu lòng người
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 4 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất