Ông chủ có thể mời cha tôi một bữa không - Câu chuyện nhân văn

Sau khi tốt nghiệp, tôi đến Hà Nội và xin được việc làm trong một công ty thương mại nước ngoài.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Công việc hàng ngày là đánh máy, photocopy, đối chiếu thông tin… của một nhân viên quèn. Tôi cố gắng làm tốt công việc của mình, và mong muốn có được một chỗ đứng trong thành phố. Nhưng điều khiến tôi lo lắng và đau đầu để đối phó, đơn giản chỉ là cuộc hỏi thăm của ba tôi từ quê lên…

Bởi vì tính tôi hay ngại nên hàng ngày tại văn phòng cũng chỉ thỉnh thoảng mới nói một vài câu khách sáo với đồng nghiệp. Tôi đã thế mà họ còn khách sáo hơn tôi, lại còn luôn giữ khoảng cách khiến tôi cảm giác hơi xa vời và không khí ảm đạm.

Một ngày nọ, cha tôi gọi điện đến và nói muốn đến thăm tôi. Kỳ thực tôi biết, cha là vì muốn xem tôi sống ở đây như thế nào, công việc ra làm sao, và sống và làm việc cùng bạn bè ra sao? Mẹ tôi mất sớm, cha tôi một mình gà trống nuôi con nên sự quan tâm của ông đối với tôi nó đã in sâu trong tiềm thức. Ký ức tuổi thơ tôi là ngồi trong giỏ xe đạp cùng cha đi bán đậu hũ khắp các ngõ ngách đường phố. Đó sẽ mãi là kỷ niệm ngọt ngào của tuổi ngây dại bé bỏng ấy.

Lên thành phố làm việc, tôi không có bạn bè, vậy thì kiếm đâu lý do để cha có thể yên tâm? Suy xét mãi, không còn cách nào khác, tôi quyết định đến nhờ sự giúp đỡ của ông chủ.

Cả ngày hôm đó, trong lòng tôi rất thấp thỏm và suy tư câu hỏi: làm thế nào tôi có thể mở miệng nói chuyện này với ông chủ? Liệu ông ấy có giúp tôi không? Tôi rất băn khoăn, và cố chờ đến giờ tan ca rồi lấy hết can đảm gõ cửa phòng làm việc của giám đốc.

Tôi chỉ là một nhân viên mới và cũng không hề có chức trách to tát gì nên chắc chắn cũng không có ấn tượng gì với ông chủ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi vào văn phòng của ông nên ngay lập tức tôi đã bắt gặp cảm giác bối rối của ông khi nhìn thấy tôi. “Cô là?”- ông hỏi tôi.

ong-chu-co-the-moi-cha-toi-mot-bua-khong

Thấy tôi lắp bắp, ấp úng, như nhận ra tôi đang xấu hổ vì đỏ mặt, ông chủ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Có gì cứ từ từ nói.” Tôi hít thở một hơi thật sâu trước khi có thể toát ra lời ấp ủ trong lòng: “Tôi hy vọng ông có thể mời cha tôi một bữa cơm, hoặc cho người đại diện cũng được, xem như lấy danh nghĩa của công ty.”

Tôi lấy lại can đảm, nói cho ông biết về chuyện của cha tôi: “Cha tôi không yên tâm về tôi, lúc nào cũng lo lắng tôi ở ngoài bị bắt nạt. Kỳ thực mọi việc đều rất tốt, công việc ổn định, lãnh đạo và đồng nghiệp cũng tốt với tôi…” Chưa nói xong mà mặt tôi đã đỏ ửng lên như trái cà chua chín, sợ ông từ chối tôi vội vàng lắp bắp thêm: “Tất nhiên, tôi sẽ tự thanh toán tiền cho bữa ăn.”

Không đợi tôi nói hết câu ông trả lời luôn: “Đươc rồi, vậy tối thứ 6 chúng ta cùng đi ăn được không?” Câu trả lời của ông làm tôi hết sức ngạc nhiên nên lại ấp úng: “Vâng, vâng, hôm nào cũng được ạ.” Không thể diễn tả hết sự vui mừng, ông còn nói thêm: “Cứ thế đi, tôi cho cô nghỉ một tuần, đưa ông ấy đi chơi vài nơi. Lát tôi sẽ nói chuyện với lái xe, hai cha con muốn đi đâu có thể sử dụng xe công ty.”

Tôi vội vàng xua tay: “Không, không cần, thực sự không cần đâu ạ, cảm ơn ông chủ rất nhều.” Tôi không biết phải nói gì hơn để cám ơn ông, chỉ biết cúi chào ông rồi đi ra. Đến thứ sáu trước khi tan ca, lái xe  tìm tôi và đưa tôi ra ga tàu đón cha tôi rồi chúng tôi cùng đến khách sạn. Một lần nữa tôi lại ngạc nhiên hơn bởi đây là một khách sạn rất sang trọng trong thành phố, tôi chưa bao giờ được bước chân vào trong.

Một bữa tối thịnh soạn và ấm áp được sắp sẵn, ông chủ còn mang theo vài chai rượu ngon, tuyệt hơn nữa là tất cả nhân viên trong công ty đều đến chung vui, những người mà tôi cũng không biết tên và họ cũng chưa rõ tên tôi. Nhưng trong bữa ăn họ đều rất nhiệt tình hỏi han tôi, khen bản dự án của tôi viết rất tốt, họ còn nói ngưỡng mộ tôi vì ngày nào cũng đi làm sớm nhất công ty. Mọi người vui vẻ nói cười, rồi chuốc rượu cha tôi tới bến.

Hôm sau, sáng sớm lái xe đã đến trước chung cư đợi hai cha con tôi, anh ấy cho chúng tôi đi một vòng quanh thành phố trên chiếc xe công ty. Hai ngày sau, cha tôi đi mua vé tàu để về quê, ông nói: “Trước khi đến cha thật không yên tâm, định sẽ ở lại với con một thời gian, nhưng thấy cuộc sống của con như vậy cha có thể yên tâm về rồi.”

Vậy là tôi đã không phải lo lắng về việc này nữa khi mà mọi việc đã được ông chủ chu toàn giúp đỡ, việc của tôi bây giờ là cám ơn ông chủ vì điều đó. Bất ngờ ngay hôm sau, ông ấy đã thông báo họp toàn công ty để chia sẻ về vụ việc này.

Tại cuộc họp ông nhắc đến tên tôi, ông cũng xin lỗi tất cả các nhân viên trong công ty vì trước giờ ông không quan tâm đến hoàn cảnh của mọi người. Sau đó ông nói cảm ơn tôi vì đã đưa ra đề nghị đó với ông ấy. Qua sự việc của tôi ông ấy nhận ra rằng tập thể công ty không chỉ là nơi để làm việc, mà còn phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau như một đại gia đình ngoài việc cạnh tranh, tiến bộ, lợi nhuận và phát triển. Như vậy mới là một tập thể vững mạnh, mới có thể cùng nhau tiến về phía trước.

Sau đó, ông chủ đứng lên, cúi đầu thật sâu để xin lỗi tất cả nhân viên trong công ty. Trong khi mọi người vỗ tay tôi đã khóc, tôi khóc vì hạnh phúc, khóc vì tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình người.

Kể từ đó, tôi đã trở thành một nhân viên động năng động, nhiệt tình hơn xưa. Không khí của công ty cũng đã thay đổi hoàn toàn, không còn giống như trước kia, giữa người với người chỉ có hai chữ “lịch sự” và “chuyên nghiệp”.

Năm 2009, khi thế giới lâm vào khủng hoảng tài chính, nhiều công ty lâm vào phá sản, nhưng công ty chúng tôi vẫn đứng vững và không ngừng phát triển. Tôi nghĩ, đó cũng là hệ quả tốt đẹp của sự việc trên.

Hôm nay, sau ba năm tôi đã thăng tiến từ một nhân viên bình tường trở thành một quản lý của doanh nghiệp. Tôi không thể quên kỷ niệm êm đềm đó, có cơ hội là tôi kể lại câu chuyện của mình cho những nhân viên mới nghe, để họ thấy được sức mạnh của việc quan tâm giúp đỡ lẫn nhau trong công việc và coi tập thể công ty như một đại gia đình.

Đến tận hôm nay, tất cả mọi người trong công ty đều nói, rằng đây là bài học cuộc sống rất sâu sắc đối với họ. Tôi tự hỏi có bao nhiêu doanh nhân, ông chủ, đã từng đọc câu chuyện của tôi? Họ yêu cầu nhân viên phải coi công ty như nhà của mình, vậy họ đã cho nhân viên một cảm giác ấm áp như đang ở nhà hay chưa?

“Kẻ đại nghĩa luôn nghĩ cho người khác.” Họ thật tâm đi đối đãi khách hàng, cũng hy vọng rằng họ có thể thật tâm để đối đãi với nhân viên.

“Kẻ đại nghĩa không bao giờ thất bại.” Nhân viên nhận được sự quan tâm từ ông chủ, họ cũng sẽ hết lòng để quan tâm khách hàng, khách hàng được quan tâm chăm sóc họ sẽ giúp doanh nghiệp không thất bại trước mọi hoàn cảnh.

Xem thêm: Khéo mồm không có tội tình gì cả - Câu chuyện nhân văn

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Một chàng trai vừa tốt nghiệp đại học thuộc loại xuất sắc. Anh tự tin dự tuyển vào vị trí quản lý tại một công ty lớn.

Một bài thi tuyển kỳ lạ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Bố mất hơn 3 năm nhưng di sản mà ông để lại cho con trai mình thì nhiều vô kể. Thi thoảng trên dòng đời trôi nổi. Khi tôi có lúc này lúc kia phải "đụng chuyện" thì những di sản ấy lại giúp tôi giải quyết hết mọi việc!

Những điều vụn vặt - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Đã thành lệ, đi đám cưới thì phải có quà mừng. Thôi thì đành… cứ phong bì cho tiện!

Phòng bì mừng cưới - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 7 giờ trước
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất