Cổ nhân nói: "Đất thấp thành biển, người thấp thành vua"
"Người thấp" trong câu nói "đất thấp thành biển, người thấp thành vua" mang ý chỉ người có chiều cao thấp hay người sống khiêm nhường? Hãy cùng tìm hiểu ở bài viết này nhé!

Kiêu ngạo dẫn đến tai họa
Trong chương 33 của Đạo Đức Kinh, Lão Tử viết: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh. Thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường. Tri túc giả phú, cường hành giả hữu chí.”
Nghĩa là, người biết hiểu người khác thì thông minh, tự hiểu mình thì sáng suốt. Đánh bại người khác cho thấy sức mạnh, nhưng vượt qua chính mình là sức mạnh thực sự.
Việc đánh mất chính mình vì thành công nhất thời và tự mãn rằng bạn có thể làm bất cứ điều gì có thể dẫn đến thất bại.
Kiêu ngạo thường là khởi đầu của sự suy tàn. Người luôn coi mình là giỏi nhất có nguy cơ bị hủy hoại.
Người xưa có câu: “Đừng kiêu ngạo trong hành động của mình, vì vận rủi và vận may sẽ đến theo cách riêng của chúng.”
Đừng quá phô trương khi làm việc cho người khác, vì điều đó có thể mang lại rắc rối cho chính bạn. Hãy tự nhận thức và hành động theo khả năng của mình để tránh gây ra tai họa cho bản thân.

Hãy giữ tâm thái khiêm tốn
Giữ tâm thái khiêm tốn và bạn sẽ được ban phướcKhi nhìn nhận cuộc sống, hãy tiếp cận mọi vấn đề một cách sâu sắc và luôn giữ thái độ khiêm tốn trong giao tiếp, nhường nhịn người khác khi có thể.
Những người có trình độ cao thường thể hiện sự khiêm tốn. Giống như những bông lúa chín luôn cúi đầu, chỉ những hạt lúa rỗng mới ngẩng cao đầu.
Có một câu chuyện thú vị từ Đại học Bắc Kinh: Một sinh viên năm nhất, thấy một ông lão ăn mặc giản dị, đã nhờ ông giữ hành lý cho mình và tự làm thủ tục. Ông lão phải đợi dưới cái nắng gay gắt cho đến khi sinh viên quay lại.
Sau đó, sinh viên mới biết rằng ông lão chính là Quý Tiện Lâm, một chuyên gia nổi tiếng trong nghiên cứu văn hóa truyền thống Trung Quốc. Dù sống cuộc đời giản dị và khiêm tốn, ông không bao giờ tự mãn với danh tiếng hay tài năng của mình, mà chỉ muốn học hỏi và sống một cuộc sống bình thường.
Trong “Luận Ngữ”, có câu: “Quân tử thái nhi bất kiêu, tiểu nhân kiêu nhi bất thái”, nghĩa là quân tử luôn bình tĩnh và không kiêu ngạo, còn tiểu nhân kiêu ngạo mà không thư thái.
Người kiêu ngạo thường mắc kẹt trong sự tự mãn và lãng quên người khác. Tăng Quốc Phiên từng nói: “Khiêm tốn và cởi mở là đức tính cao thượng”. Con người càng đạt được những đỉnh cao, tư duy càng phải cởi mở hơn.
Những người hiểu rằng mình chỉ là một phần nhỏ trong đại dương cuộc sống sẽ tiếp tục khiêm tốn và tu dưỡng. Khiêm tốn không chỉ là cách để xây dựng cuộc sống mà còn là nguyên tắc tiềm ẩn của việc “quân tử giấu tài năng, chờ thời cơ hành động”.
Hy vọng bạn sẽ học được cách khiêm tốn và sống một cuộc đời hạnh phúc, tự tại.
Xem thêm: Cổ nhân dạy: 3 việc người thông không làm - "không cười, không ca, không cãi"
Đọc thêm
Cổ nhân dặn hậu nhân rằng, dẫu cuộc đời có nghèo khó đến đâu đi chăng nữa cũng đừng tham lam 4 loại tiền này. Khi lấy rồi thì rất khó để trả lại.
Một người phụ nữ có nhiều phúc báo là người sở hữu nét mặt hiền lành, hòa ái, giản dị, biết lo tu thân dưỡng tính, vun vén gia đình...
Ngoài tính cách hòa nhã, phụ nữ sở hữu những nét tướng này chính là mẫu đàn bà mà quý ông nào cũng nhiệt tình săn đón.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư