Cá mẹ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Mẹ tôi bảo, con cá mẹ khi nuôi con nó rất thông minh, nó cứ nhảy lên bờ giả vờ chết để cho kiến đến bâu, rồi lại nhảy xuống nước cho con ăn kiến.

Đi câu cũng là một thú vui, vừa thanh bạch lại vừa tao nhã. Nhưng ở thành phố, ít người có thời gian rỗi rãi để đi câu. Tôi cũng bận công việc nên chẳng lúc nào nghĩ đến chuyện đi câu. Hôm vừa rồi về quê, thấy cảnh làng quê yên tĩnh, có cái ao thơ mộng, tôi lại muốn đi câu. Tha thẩn ra ao, thấy có tổ rồng rồng con còn nhỏ xíu đang đớp những chú kiến nổi trên mặt nước. Mẹ tôi bảo, con cá mẹ khi nuôi con rất thông minh, nó cứ nhảy lên bờ giả vờ chết để cho kiến đến bâu, rồi lại nhảy xuống nước cho con ăn kiến. Có lẽ, con cá mẹ này cũng vừa kiếm mồi cho con theo kiểu giả chết?
Tôi đứng dưới bóng mát bụi tre để theo dõi con cá mẹ. Nó lao đi, hình như đang đuổi con mồi làm mặt nước cuộn lên. Con cá này khá lớn. Tôi thả chùm lưỡi câu có mồi xuống gần đám cá con để nhử cá mẹ. Sau cú nước cuộn vồng lên là sự yên lặng thanh bình. Có lẽ con cá mẹ đang nấp ở đâu đó để theo dõi. Con cá này khôn thật, tôi đứng nhử đã mỏi chân nhưng chưa làm gì được nó. Lũ cá con đã tợp gần hết đám kiến nổi trên mặt nước rồi di chuyển thật chậm dưới đám bèo tấm. Tôi cũng di chuyển theo lũ cá con, lũ cá con lại di chuyển theo mẹ nó. Miếng mồi câu ngon là vậy nhưng sao con cá mẹ vẫn không chịu đớp. Hay là nó biết tôi đang rình bắt nó? Không biết nó có biết tôi đang lừa để bắt nó không? Nếu nó biết tỏng là tôi đang lừa nó thì chính tôi là người thua cuộc.

Tôi ngồi xuống, để cái bóng mình không đổ dài trên mặt nước, để giấu bớt mình lẫn vào cây cỏ. Khi con người ta không lộ diện thì dễ đánh lừa được kẻ khác. Không biết con cá mẹ đã biến đi đâu? Tôi giơ cần câu lên để con mồi nhấp nhính trên mặt nước. Lũ cá con vô tư. Nó không hề biết tai hoạ đang rình rập mẹ nó. Nó quấn quýt bên nhau rồi lại tản ra như màn múa sinh động.
Tôi đặt miếng mồi vào đúng giữa đám cá con. Chúng tản ra để tránh, rồi lại nhập vào ở một chỗ khác, cứ như có một sự điều khiển từ xa của mẹ nó. Nếu đúng vậy thì tôi thất bại trong cuộc chơi này. Ngồi đã mỏi, tôi lại đứng lên, có ngồi nữa cũng vô ích. Tôi lấy chiếc cần câu đập túi bụi xuống mặt nước, đập vào cả đám cá con. Nhằng! Nhằng! Chiếc cần câu chúi xuống. Có tiếng quẫy làm tung bọt nước. Con cá mẹ đã cắn câu. Tôi giật mạnh. Nó bắn lên bờ nằm giãy dụa. Nó bị thua cuộc! Thì ra do tôi đập mạnh chiếc cần câu vào đám con nó. Nó sợ mất con nên nổi giận. Có lẽ, trong lúc quá nóng giận, nó không còn minh mẫn nữa...
Xem thêm: "Tổ lạnh" - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Đọc thêm
Tôi xáсh túi đồ nhãn hiệu Levi’s vừa mua ra khỏi Plaza rồi đứng lại trước cửa chờ xe bạn đến. Một gã ăn xin phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt…
Hồi nhỏ tôi không thích ăn xôi. Đơn giản vì mẹ tôi bán xôi, mỗi khi bán ế, bà thường “mời” tôi ăn. Con nít ăn hoài một thứ ngán. Đôi khi tôi làm eo không ăn, bà chẳng nói gì.
Nhà tôi ở trong khu tập thể Bách Khoa. Nhắm mắt đi ngủ thì thôi, mở mắt ra là thấy sinh viên chơi trò chơi điện tử (game). Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Cái sự chơi ở đây nó mênh mông không có điểm dừng...
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư