Tấm áo cưới thủng lỗ của mẹ - Câu chuyện nhân văn

Tôi luôn tự hỏi, liệu có mấy lần trong cuộc đời mẹ được mặc lên mình những tấm áo đẹp? Có lẽ chỉ là đếm trên đầu ngón tay đấy thôi.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Mùa xuân năm ấy, vừa 10 năm tròn kể từ khi lấy chồng, tôi mới ăn một cái tết trọn vẹn với mẹ. Một cái tết mừng mừng tủi tủi, phần vì tôi muốn con gái bé nhỏ được hưởng không khí tết quê, phần vì cuộc hôn nhân của tôi cũng có chuyện chẳng lành.

Cái tết ấy cũng đánh dấu việc tôi chính thức rời đi khỏi ngôi nhà tôi làm vợ, làm mẹ. Chúng tôi chỉ còn chờ ngày đưa đơn…

Chiều 29 tết, mẹ bỗng mở tủ quần áo và tìm kiếm thứ gì đó. Rồi mẹ cầm cái máy ảnh con con của tôi lên hỏi:

- Máy này chụp ảnh có đẹp không?

- Đẹp mẹ ạ.

- Thế thì chụp cho mẹ nhé!

Tôi nhìn ra sân. Trời âm u như muốn mưa. Tôi nói:

- Ánh sáng này không ổn lắm, để mai xem, có nắng chụp mới đẹp.

Nhưng mẹ tôi kiên định:

- Cứ chụp, đẹp xấu cũng được.

tam-ao-cuoi-thung-lo-cua-me-cau-chuyen-nhan-van

Trong lòng mẹ có một quyết tâm nào đó. Mẹ đã có một tấm hình rất đẹp, chụp cách đây khoảng gần 15 năm, nhưng lúc nào mẹ cũng nói tấm hình đó trông trẻ quá.

Đấy là lý do mẹ lục tủ để tìm một cái áo. Áo dài may bằng tơ tằm, màu hạt dẻ. 15 năm trước, mẹ đã mặc nó để chụp tấm hình chân dung “trông trẻ quá” kia. 

Mẹ vào buồng trong, khép cửa, soi vào tấm gương nhỏ để vấn tóc. Không có chỗ thuận tiện để làm điểm tựa cho tấm gương, mẹ phải đặt nó lên đùi, chân co lóng ngóng, rồi chốc chốc, một tay giữ tóc, tay kia mẹ cầm gương lên soi. Chiếc khăn vấn bằng the đen, tôi nhớ ngày xưa mẹ vẫn dùng nó để vấn tóc mỗi khi có việc trang trọng như cưới hỏi, hội hè.

Tóc mẹ đã bạc quá nửa và rụng đi nhiều, nên việc vấn nó lên cũng phải khéo léo, công phu lắm mới được. Mẹ bị bệnh parkison, tay hơi run rẩy. Nhưng không ai ngoài chính mẹ có thể vấn được kiểu tóc cổ xưa ấy, nên mẹ lặng lẽ và chậm rãi tự chau chuốt từng tí một cho mình. Còn tôi lặng lẽ quan sát mẹ.

Tóc vấn xong, trông mẹ phúc hậu hơn nhưng cũng già hơn. Rất nhiều sợi tóc đã bạc, vì quá ngắn, nên nó không thuận theo chiếc khăn, cứ lòa xoà xuống vành tai và trán. Mẹ có vẻ không ưng ý lắm, cứ chốc chốc lại đưa tay lên, hết vuốt lại vén, và khẽ lắc đầu.

Cuối cùng thì mái tóc cũng được vấn xong. Mẹ cầm tấm áo lên ngắm nghía, ướm thử vào người. Đến lúc này thì tôi không nén nổi tò mò. Tôi chạy đến bên mẹ:

- Mẹ định mặc áo này? Mẹ đã béo lên nhiều rồi, làm sao vừa nữa?

- Ừ nhỉ, mà nó cũng rách lỗ chỗ hết cả rồi.

Tôi đón tấm áo từ tay mẹ. Quả thật, nó đã rách lỗ chỗ, kiểu vải để lâu ngày “tự cắn”. Mẹ như đọc được ý nghĩ của tôi, bảo:

- Áo cưới đấy. Hơn 50 năm rồi còn gì!

Tôi kinh ngạc:

- Là áo cưới của mẹ?

- Đúng thế. Chỉ mặc ngày đó, rồi mặc để chụp tấm ảnh kia là lần thứ hai.

Tôi nhớ ngày trước, mẹ thường kể, đám cưới mẹ: “Nhà bố con gánh đến ba gánh gạo, một con lợn, bà nội con may cho mẹ một bộ quần áo, một cái nón, chỉ có vậy”.

Thì ra, tấm áo ấy là đây... Suốt hơn 50 năm qua, trải bao khốn khó của cuộc sống, với ít nhất ba lần sửa nhà mà tôi chứng kiến, lại vài đận nhà bị mối xông, mẹ vẫn giữ được tấm áo như một kỷ vật thiêng liêng.

Năm đó mẹ tròn 75 tuổi, cái tuổi được mừng thọ, và ở làng, người ta tổ chức mừng thọ cho những người cao tuổi vào mỗi mùa xuân. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao mẹ lại muốn chụp ảnh. Một tấm ảnh có mái tóc vấn kiểu xưa. Rồi mẹ tiếc nuối ngắm nghía tấm áo và nhắc đi nhắc lại: “Sao lại có thể béo thế này!”.

Tôi, đáng lẽ có thể mua cho mẹ một tấm áo dài nhung phù hợp với tuổi mẹ, số đo mới của mẹ, nhưng sao tôi đã quên điều ấy!

Mẹ chẳng trách gì. Mẹ lúc nào cũng hiểu mọi chuyện. Những năm qua, chưa bao giờ tôi than thở với mẹ về trắc trở của cuộc sống riêng, nhưng đến khi tôi nói tôi cho con về quê ăn tết với mẹ, qua điện thoại, mẹ nói mẹ vui, nhưng tôi biết, mẹ đã linh cảm những chuyện chẳng lành...

Cả đời mẹ, có biết bao nỗi buồn đã phải nén lại, cất đi. Một người đàn bà sinh bốn cô con gái, ngày ấy không có mụn con trai nối dõi tông đường, là cả đời sống không yên trong mặc cảm tội lỗi với cha mẹ, tổ tiên. Một người vợ có người chồng quanh năm thuốc thang đau ốm, là phải thay chồng gồng gánh cả một gia đình, đi qua giữa những năm tháng gieo neo trải từ hai cuộc chiến tranh đến thời bao cấp muôn vàn gian khó, và sau rốt thì vẫn cả một đời nai lưng vắt kiệt mồ hôi trên đồng ruộng.

Tôi luôn tự hỏi, liệu có mấy lần trong cuộc đời mẹ được mặc lên mình những tấm áo đẹp? Có lẽ chỉ là đếm trên đầu ngón tay đấy thôi. Ngay như tấm áo cưới, chỉ được mặc lại duy nhất một lần, mà mẹ đã cất giữ nó nguyên vẹn như thế suốt hơn nửa thế kỷ đời người...

Những gì gọi là kỷ vật đều thật quý báu, thiêng liêng với người cất giữ. Nhưng có những kỷ vật, nhớ đến là cứ nhói nhói trong lòng…

Xem thêm: Đời là thế - Câu chuyện nhân văn về cuộc sống thời  nay

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Biết là so sánh nào cũng đều khập khiễng người âm thầm hi sinh, như hoa quỳnh lặng lẽ tỏa hương.

Bà Ngoại - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Bài viết này sẽ khiến tất cả chúng ta phải dành kha khá thời gian để dừng lại và suy ngẫm về tất cả.

Tôi nuôi con tôi và con tôi nuôi con của nó - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Đường đời tùy theo tâm mà lay chuyển, chất lượng cuộc sống phụ thuộc nhiều hơn vào trí lực của chúng ta. Khi bạn tích cực, cuộc sống sẽ tràn đầy tình yêu; khi bạn tiêu cực, cuộc sống sẽ ngập trong thù ghét.

Đừng đổ nước vào giày - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 8 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất