Số phận của nó - Câu chuyện cảm động

Năm nhà tôi khổ nhất là năm 1985, nợ nần khắp nơi ngày nào học cũng kéo đến đòi. Má tôi vì trốn nợ nên không ở nhà, anh em chúng tôi hái lá làm rau, luộc khoai ăn cho qua cơn đói.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Buổi chiều hôm đó bảy anh em , đang ngồi quây quần bên nồi khoai nghi nghút khói , thì ba tôi về tới . Không thấy Mẹ đâu , đi với ba là một thằng bé đen thui , dơ chưa từng thấy , Nó mặc chiếc áo màu đất sọc ngang , cái quần dài đến gối . Chúng tôi đưa mắt nhìn Nó , Nó cười đưa cái hàm răng trắng bóng .

Anh hai tôi hỏi :

Con ai vậy ba ?

ba tôi nói :

Con nuôi của Mẹ mầy.

Chúng tôi nhìn nhau không hiểu chuyện gì , vì ở nhà đang đói .

Ba tôi nói:

Tao chở Nó đi xe đạp về trước , Mẹ mầy đón xe buýt về sao

Lúc đó cũng là lúc Mẹ tôi về đến , Mẹ tôi cười và nói với chúng tôi .

Tụi con có nhà , Nó nằm ở ngoài đường tội lắm , cho Nó về đây ở rồi tính .

Không nói gì thêm , Mẹ tôi nấu nồi nước lớn , Ba tôi thì quậy một thau xà bông tắm cho Nó . Ba tôi phải tắm mấy lần , nước da của Nó mới hiện ra , thì ra Nó lai đen nhưng không biết Miên hay Mỹ . Cả xóm nghe tin kéo đến rần rần , tiếng xì xào của mấy bà chủ nợ .

Đã phá sản đói rồi còn bày đặc nuôi con nuôi .

Mẹ tôi kể , đã gặp Nó nằm ở mái hiên nhà người ta, Nó cứ nhìn Mẹ tôi hoài . Mẹ tôi hỏi Nó tại sao lại ở đây , Nó kể cho Mẹ tôi nghe về câu chuyện của Nó . Nó bảo , Nó đã lạc Mẹ hồi nhỏ rồi được đưa vô côi nhi viện Gò Vấp , ở đó một thời gian rồi họ chuyển lên côi nhi viện Thủ Đức .

Nó đã ở đó cho đến năm 1985 thì cậu Nó đến tìm gặp , do không đem theo giấy khai sinh nên các sơ không cho về , cậu nói với Nó ( con ở đây cậu đem giấy tờ lên rồi đón ) . Nhớ lời cậu Nó cứ chờ , nhưng chờ hoài không thấy cậu lên.

so-phan-cua-no-cau-chuyen-cam-dong-8
Ảnh minh họa

Một hôm, có một nhóm đồng trang lứa rủ Nó trốn ra ngoài , Nó muốn đi tìm cậu nên đã đã đi theo nhóm bạn trong trại mồ côi . Chúng đi nhờ xe phiêu lưu đến Sài Gòn mà trong túi không có tiền , cơn đói đến bọn chúng đi vào bệnh viện , chúng ăn những đồ cúng .

Nó về nhà tôi ở được một tuần , Mẹ tôi thấy Nó ăn khoẻ quá mà nhà tôi thì không có gì cho Nó ăn ,Mẹ tôi về quê gặp ông bà ngoại xin cho Nó về đó ở tạm . Rồi Mẹ tôi nói với nó vào một chiều .

Ngày mai con lên nhà ngoại ở Long An ở , nhà ngoại có gạo nhiều , khi nào Mẹ làm ăn được sẻ đến đón con về .

Nó ngoan ngoãn nghe lời của Mẹ chuẩn bị hành trang đi đến vùng quê xa lạ , nơi đó có người ông ngoại mà Nó chưa gặp lần nào ..

Mẹ tôi lại đi lang thang hết công ty này đến công ty khác , để tìm mua những hàng phế thảy từ giấy . Anh hai tôi bị té gãy tay nhưng nhà không có tiền , tôi đem cái bàn ủi lên chợ Tân Bình bán , còn dư chút đỉnh ba tôi đi thuê xe xích lô để chở khách kiếm tiền.

Một hôm , có người ở xóm trên đến gặp ba Mẹ tôi , họ muốn hợp tác làm ăn , họ bỏ vốn nhà tôi bỏ công ( gia đình tôi vốn làm nghề đóng bao bì giấy tái chế , có tiếng một thời ) Ba Mẹ tôi đồng ý . Thế là kể từ hôm đó , tôi đi theo ba đi đến nhà họ làm , nhờ vậy kinh tế cũng tạm ổn có ăn nhờ tiền lời từ đó .

Một thời gian sau , khi người làm chung họ biết nghề rồi thì họ có ý định hất Ba tôi ra . Lúc đó cũng đúng lúc Mẹ tôi mua được lô hàng trong công ty tiền lời cũng khá . Mẹ tôi trả bớt nợ , và phục hồi lại việc kinh doanh đó là năm 1987 .

Có điều kiện rồi , Mẹ tôi mới đi về quê đón Nó , nhưng ngoại không cho đón , vì ngoại cũng thương Nó . Công việc ở dưới quê của Nó là dẫn trâu ra đồng cho ăn cỏ rồi dẫn trâu về .

Mẹ tôi không dám trái ý ông ngoại nên mẹ tôi ra về , nhưng hình ảnh đen đúa của nó dẫn trâu ra đồng , làm Mẹ không ngủ được . Thế là ngày hôm sau Mẹ viết một bức thư cho tôi về quê đưa cho Ngoại , nội dung thư ( Ba Má kính , vì hoàn cảnh con mới gửi nó về quê . Con đem Nó về để nuôi Nó như một đứa con , con không muốn Nó là trẻ chăn trâu , Ba Má cho con đón Nó về ) .

Khi tôi đưa thư cho ngoại , ngoại đọc mà không vui , nhưng cũng chấp nhận cho Nó về . Tôi đã chở Nó trên chiếc xe đạp cà tàng , chiếc xe mà ngày nào Ba tôi chở Nó về nhà , giờ cũng chiếc xe đó được tôi chở Nó , ở quê lên Sài Gòn vào một buổi chiều mưa lất phất .

Mẹ tôi đến trình báo với địa phương xin xác nhận nuôi nó , không làm giấy khai sinh được vì nó đã lớn nên cần phải có nguồn gốc . Không có giấy khai sinh , nên Mẹ tôi cho nó học bổ túc ban đêm .

Năm 1990 phong trào con lai được đi Mỹ định cư , nhiều người đã đến gạ mua nó với giá năm cây vàng . Mẹ tôi nói với họ , nếu nó muốn đi thì mẹ tôi đăng ký cho nó đi , chứ bán nó lấy tiền thì không bán .

Không thuyết phục được Mẹ tôi , họ chuyển sang dụ nó làm hồ sơ đi với một gia đình khác . Cái tính nó thật thà , không biết nói dối , khi đi phỏng vấn nó nói ra hết sự thật . Ông Mỹ đưa cho Nó một lá thư , kêu Nó đưa cho Mẹ tôi .

Trong thư , họ mời Gia đình tôi đến để giải quyết cho đi định cư . Mẹ tôi cũng đi đến đó theo lời mời , nhưng Mẹ tôi đã từ chối không đi . Họ chấp nhận cho Nó đi một mình , với bộ hồ sơ giã có cái tên Nguyễn Anh Hoàng .

Vì tính nhân đạo , người phỏng vấn hỏi Nó , có muốn đổi tên Võ Tấn Khiêm theo Mẹ tôi đặt không , nó đồng ý . Họ cấp cho Nó một tờ giấy , họ yêu cầu phía Việt Nam đổi hộ chiếu cho Nó từ Hoàng chuyển sang Khiêm .

Đồng thời họ cấp cho Nó vé đăng ký chuyến bay , nhưng Nó đã bị kéo dài mà không thể bay được . Họ cứ hẹn hoài , họ không cấp lại hộ chiếu cho Nó , họ cũng không trả hộ chiếu cho Nó . Kéo dài hết mấy năm trời , họ cũng không giải quyết .

Chúng tôi từng đứa lập gia đình , Ba Má tôi muốn nghĩ ngơi nên bán nhà , dọn ra vùng ngoại ô sống . Nó có đi hay không cũng được , vì Mẹ tôi luôn xem Nó như con ruột . Nhưng rồi biến cố lại đến.

Đó là vào năm 1995 , đó là một sự kiện lớn với nền văn hoá Việt Nam … lệnh ngưng đốt pháo Như các bạn đều biết , năm 1995 chính phủ đưa ra nghị định rất nghiêm về lệnh cấm đốt pháo . Ở khu Mẹ mới về ở có rất nhiều đất trống , những người bán pháo họ sợ bị phạt nên ném ra đồng rất nhiều .

Có ba bạn trẻ đã nhặt nó và đốt . Những bạn trẻ đó bị bắt để làm gương , và bị xét xử theo án thí điểm . Nó nằm trong số ba bạn trẻ đó , Nó bị kiêu án hai năm với cái tên Võ tấn Khiêm .

Mẹ tôi khóc thương cho cái số của Nó , long đong , lận đận . Mẹ tôi không còn kinh doanh như trước , Mẹ sống vào tiền của các con cho , nên việc mỗi tháng đi thăm nuôi rất khó . Mẹ tôi sống rất hà tiện , ráng để dành tiền , mua đồ ăn nấu đem lên thăm Nó .

Chúng tôi đều có gia đình , cuộc sống cũng khó khăn , nên chỉ phụ thêm chút đỉnh . Thế là con đường đi định cư của Nó khép lại , Nó trở thành người tù không có giấy tuỳ thân . Năm 1998 Nó được ra tù về lại gia đình , cũng là lúc khép lại chương trình đi Mỹ diện con lai .

Muốn nhập hộ khẩu cho Nó để làm CMND thì phải có nguồn gốc , năm 2000 tôi chở Nó đi về lại côi nhi viện Thủ Đức . Tôi tìm gặp Sơ ở đó , để xin cắt hộ khẩu làm cái chuyển hộ khẩu cho Nó , ( hồi trước ở trong Côi Nhi Viện nó cũng tên Khiêm) .

Bà Sơ nói với tôi , họ đã làm danh sách của Nó theo một trăm đứa trẻ lai qua Mỹ , Nó trốn ra ngoài nên cái tên trong hộ khẩu không còn , bà cắt khẩu theo danh sách còn lại ở đó , cầm trên tay cái tên mới của Nó Nguyễn Văn Long , tôi chỉ biết lắc đầu .

Một cái tên Hoàng là tên Nó đc đi Mỹ , tên khiêm là Mẹ tôi đặt cho Nó , tên Long là bà sơ mới cho Nó . Nó mang ba cái tên , nhưng không có một cái tên nào là tên của Nó , thôi thì kệ vậy , làm được cái hộ khẩu cho Nó là mừng rồi .

Nó có cô người yêu ở dưới quê , nhà họ yêu cầu cưới . Mẹ tôi sắm sửa nữ trang cưới vợ cho Nó , không biết thế nào , hai đứa chỉ sống chung chưa được mười ngày , đường ai nấy đi . Thế là Nó lại một mình …

Nó đi làm xa lâu lâu mới về thăm nhà . Ba tôi Mất vào năm 2016 đến năm 2019 Mẹ tôi cũng qua đời . Năm 2020 tôi vô tình biết được một thông tin , Nhiều nhóm con Lai trước năm 1975 , họ đang cho thử ADN để tìm cha cho những đứa như Nó , và cơ hội đến Mỹ nhiều hy vọng , tôi không rành về mạng xã hội , nhưng cũng cố tìm hiểu.

Một ngày tốt trời tôi đã có số của chị trưởng nhóm . Chị ấy tên Kiều , tôi mừng như muốn khóc , nhắn tin cho chị ấy chờ hết mấy ngày , cuối cùng tôi cũng nhận được câu trả lời .

Chị cho tôi biết chị Thủy đang ở Việt Nam thử ADN cho các bạn lai , chị gửi cho tôi một cái thông báo của nhóm , ngày giờ để tôi đưa Nó đi đến thử , ngày hôm đó cũng là ngày cuối cùng họ cho làm xét nghiệm ADN ở Sài Gòn .

Tôi nhắn đến công ty của Nó , cho người gọi Nó về gấp vì sợ bỏ lở cơ hội , hai tiếng đồng hồ sau Nó mới về đến , hai chị em chay như bay đến nơi họ cho thử ADN , tôi thở phào nhẹ người , chúng tôi đến vừa kịp lúc .

Thời gian trôi qua vài tháng , tôi nhận được kết quả thử ADN của Nó , Nó là Mỹ thật chứ không phải lai Miên . Họ cho tôi biết họ sẻ tìm cha cho Nó , hãy chờ đợi kết quả .

Tôi nói với Nó , em có ba cái tên đều không phải của em , hy vọng lần này em sẻ mai mắn tìm đc tên thật của em , Nó cười trong hy vong .

Chờ đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì , vì tìm cũng đâu có dể , còn không biết người Ba của Nó có còn không , rồi bà con bên nội của Nó có nhận không ? ( đứa con của chiến tranh mà ) . Thôi thì cứ để Nó chờ đợi , chờ đợi để hy vọng còn hơn là không có gì để chờ .

Xem thêm: Lá thư gửi lạc - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Buông bỏ” là một người tìm kiếm cơ hội trưởng thành, là vì nhìn thấy bản thân mình cao quý hơn sự việc, vì vậy mà buông bỏ sự việc đó. Chỉ có buông bỏ, không bị chi phối bởi điều gì bạn mới nắm bắt được niềm vui, niềm hạnh phúc thực sự của bản thân mình!

Buông bỏ - Câu chuyện nhân văn đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Mỗi năm sắm Tết, nhà tôi lại mất đứt một chiếc xe máy. Năm nay tôi muốn thắt chặt chi tiêu mà không biết nên cắt giảm khoản nào.

'Mỗi năm sắm Tết, nhà tôi mất đứt một chiếc xe máy' - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Buổi chiều tối mùa đông băng giá, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa lấp lánh dưới ánh trắng rằm cuối năm, Quân đem vài thanh củi bên lò sưởi ấm căn phòng. Một mùi gỗ thông thơm thoang thoảng dễ chịu.

Nhân duyên huyền diệu - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 7 giờ trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất