Ở hai đầu nỗi nhớ - Câu chuyện sâu sắc về bài thơ giàu cảm xúc

“Ở hai đầu nỗi nhớ” là một bài thơ xuất sắc, được nhiều người yêu thích nhưng rất ít ai biết được nguồn gốc của bài thơ này. Câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn tìm hiểu kỹ hơn về bài thơ tình yêu tuyệt vời này!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Ở hai đầu nỗi nhớ”

Tác giả bài thơ “Ở hai đầu nỗi nhớ” là một nhà thơ nghiệp dư. Anh tên thật là Trần Đình Chính, sinh năm 1955 tại Hà Nội. Học trường cấp III Trần Phú – Hoàn Kiếm. Năm 1973, anh được lệnh nhập ngũ khi đang học lớp 10. Trong những ngày đi lính, vào giai đoạn cuối của cuộc chiến Trần Đình Chính suýt hy sinh trong một cuộc giao tranh ở vùng tiếp giáp hai tỉnh Cần Thơ và Vĩnh Long.

Sau này, cởi áo lính, Trần Đình Chính theo học khoa Ngữ văn tại trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Ra trường, ông được nhận vào làm báo Nhân dân, rồi được phân công vào Đoàn cán bộ sang Campuchia hỗ trợ nước bạn làm báo. Dù lúc này ông chỉ là phóng viên thực tập. Cùng thời gian ấy, có một Đoàn của Sở Thương nghiệp, TP. Hồ Chí Minh sang giúp nước bạn xây dựng mạng lưới bán hàng. Trong đoàn khi ấy có Mai Đào, từng là sinh viên khoa Văn Sài Gòn.

O-hai-dau-noi-nho-cau-chuyen-sau-sac-ve-bai-tho-giau-cam-xuc-1

Tại thủ đô Phnom Penh nước bạn, định mệnh đã khiến Trần Đình Chính vừa gặp đã yêu cô gái Mai Đào. Ngày ấy, Chính 24 tuổi còn Mai Đào mới 20. Chàng là dân Hà Nội, còn nàng là người Sài Gòn. Tên của nàng góp cả hai loài hoa tượng trưng cho mùa Xuân ở Sài Gòn và Hà Nội và nàng cũng đẹp như hoa Xuân. Những lúc rảnh rỗi, Chính thường đưa Mai Đào đo thăm các đền chùa cổ kính. Đêm đến, đôi tình nhân sánh vai nhau ngồi ngắm sao trời. Để rồi sau này, những phút giây hạnh phúc ấy khắc sâu vào nỗi nhớ của Trần Đình Chính: “Ngôi sao như xuống thấp, cho ta gần nhau hơn!”.

Thế nhưng, họ chỉ hạnh phúc bên nhau khoảng một năm, bởi thời điểm mới giải phóng, người ta còn nặng xét lại thành phần lý lịch “bên này, bên kia”. Rồi gia đình của Mai Đào phải rời Sài Gòn đi kinh tế mới ở tỉnh Sông Bé, cô phải về nước phụ giúp cha mẹ. Đến tháng 4 năm 1980, Trần Đình Chính được trở về Hà Nội sau một năm rưỡi sống trên nước bạn.

O-hai-dau-noi-nho-cau-chuyen-sau-sac-ve-bai-tho-giau-cam-xuc-3

Những đêm mưa rơi ở Hà Nội, Chính nhớ Mai Đào đến vật vã, khổ sở. Trong lòng cứ tự hỏi: “Người ấy bây giờ ra sao rồi?”. Nằm ở Hà Nội mà trong lòng chàng trai trẻ cứ nghĩ mãi về một nơi nào đó ở tỉnh Sông Bé – cả một không gian cách trở xa xôi. Bởi dạo ấy, điều kiện giao thông còn rất hạn chế. Và vào mùa hè năm 1980, một đêm mưa Hà Nội, nỗi nhớ cồn cào như dao cứa vào lòng, Trần Đình Chính đã ngồi bật dậy làm thơ:

“Có một không gian nào

Đo chiều dài nỗi nhớ?

Có khoảng mênh mông nào?

Sâu thẳm hơn tình thương?

Anh đang ở Pai-lin

Rừng khộp khô trong nắng

Thương em ngoài ấy lạnh

Muốn gửi chút nắng rừng

Chào Phnom Penh mến yêu

Ở đầu này nỗi nhớ

Anh mơ về bên em

Ngôi sao như xuống thấp

Cho ta gần nhau hơn

Ở đầu kia nỗi nhớ

Nằm đếm tiếng mưa rơi

Đếm mấy triệu hạt rồi

Mà chưa vơi nỗi nhớ

Ở hai đầu nỗi nhớ

Yêu và thương sâu hơn

Ở hai đầu nỗi nhớ

Nghĩa tình đằm thắm hơn”.

Bài thơ được làm vỏn vẹn trong 8 phút. Dưới bài thơ, anh ký tên “Trần Hoài Thu”. Năm 1984, bài thơ được đăng trên báo Nhân Dân. Đến năm 1987, bài thơ “lọt vào mắt xanh” của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu. Với khả năng phổ nhạc bậc thầy, vị “nhạc sĩ của tình yêu” đã chắp cánh cho bài thơ được bay cao, bay xa…

Cho đến bây giờ, sau hơn 30 năm, không ai biết “người đẹp mang tên hai loài hoa Xuân” ấy giờ đang ở đâu giữa dòng đời ngược xuôi. Riêng tác giả của bài thơ “Ở hai đầu nỗi nhớ” - Trần Đình Chính lại có một cuộc đời đầy trắc trở với một hậu vận buồn. Ông có một cuộc hôn nhân đổ vỡ, sau đó lại tái hôn với một đồng nghiệp nữ còn khá trẻ. Thế nhưng, hạnh phúc chưa được bao lâu thì anh phát hiện mình bị tiểu đường giai đoạn cuối. Trần Đình Chính từ trần vào ngày 09/05/2014.

O-hai-dau-noi-nho-cau-chuyen-sau-sac-ve-bai-tho-giau-cam-xuc-4

Nhà thơ Phạm Tiến Duật đã đánh giá: “Bài thơ “Ở hai đầu nỗi nhớ” thực sự là một tác phẩm thơ xuất sắc và được nhớ đến. Bài thơ đã đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật sử dụng ngôn từ. Nó không ồn ào, không nỉ non, những từ ngữ trong sáng, mượt mà đẹp như những vầng trăng sáng. Không cần cầu kỳ tự bản thân nó đã toát lên vẻ thanh khiết của một mối tình ngây thơ, trong sáng. Bài thơ là tiếng nói đầy ắp yêu thương của tình yêu và nỗi nhớ. Cái dạt dào tình thương ấy đã vượt lên trên tất cả niềm tin, niềm hy vọng ở một tình yêu được hội tụ bởi tinh hoa của trời đất, của con người với con người…”

Nhà báo Thép Mới từng viết: “Đời mỗi người làm văn, làm thơ, làm báo cũng chỉ cần một tác phẩm như “Ở hai đầu nỗi nhớ” là đủ!”.

Trần Quang Dũng biên soạn.

Xem thêm:Người ngoại tình khi về già nhận lại được gì? – Câu chuyện đầy sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

"Chú có biết mật khẩu điện thoại của mẹ cháu không? Những người quen ai cũng biết mật khẩu của mẹ" - câu hỏi nhanh trí của bé gái đã khiến bọn bắt cóc "toát mồ hôi", nhanh chóng bỏ chạy.

Câu chuyện 'bé gái 5 tuổi vạch trần hành vi của kẻ bắt cóc' - Bài học hay trong việc bảo vệ con cái
0 Bình luận

Xuất hiện trong chương trình "Thiếu niên nói", nam sinh TP. HCM nghẹn ngào chia sẻ câu chuyện về mẹ mình - người phụ nữ tần tảo 1 mình gánh gia đình, chăm chồng bệnh tật, nuôi 4 đứa con ăn học...

Nam sinh hiếu thảo khóc nức nở xin mẹ 1 ĐIỀU trong 'Thiếu niên nói': Nghe câu chuyện ai cũng xót xa, nể phục
0 Bình luận

“Ngẫm lại sự đời” là câu chuyện ngắn giúp ta nhìn nhận lại chính mình để biết yêu thương, chấp nhận bản thân, chấp nhận tuổi già của mình.

Ngẫm lại sự đời – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Tin liên quan

“Bức thư chồng viết cho vợ” là tiếng lòng của một người chồng sau 2 ngày 2 đêm đảm nhận vai trò làm vợ, làm mẹ trong gia đình. Một bức thư đầy sự thấu hiểu và cảm thông khiến bất kỳ ai đọc được cũng đều phải đồng cảm, tán thành.

Bức thư chồng viết cho vợ - Câu chuyện nhân văn đầy thú vị
0 Bình luận

“Sự công bằng” là câu chuyện đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc, giúp bạn nhận ra được thế nào là sự công bằng thực sự ở xã hội này!

Sự công bằng – Câu chuyện sâu sắc từ một vị giáo sư
0 Bình luận

“Giám đốc khu bếp” là câu chuyện nhân văn dành cho mọi gia đình, giúp người phụ nữ nhận ra rằng, hạnh phúc là do mình tự nắm lấy không phải là nương nhờ từ người khác.

Giám đốc khu bếp – Câu chuyện sâu sắc dành cho mọi gia đình
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 18 giờ trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 7 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất