Bố bò trên đường suốt 7 năm tìm con trai 2 tuổi bị bắt cóc - Câu chuyện đẫm nước mắt về tình cha

Trong những năm qua, anh Trần Thăng Khoan đã bò khắp Bắc Kinh, Nam Kinh và các tỉnh Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông... để tìm con. Hy vọng 1 ngày nào đó được gặp lại con chưa bao giờ tắt ở sâu bên trong trái tim, tâm trí người cha này.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Định mệnh đã khép lại 1 cánh cửa đối với Trần Thăng Khoan (34 tuổi) khi lấy đi đôi chân lành lặn của anh. Thế nhưng, định mệnh đã mở ra một cánh cửa khác khi cho anh gặp được người mình yêu và sinh được 1 cậu con trai khỏe mạnh.

Song hạnh phúc chẳng tày gang, vào ngày 2/1/2015, cánh cửa đó của anh đột ngột đóng lại. Đứa con trai 2 tuổi bị mất tích và cho đến nay vẫn không rõ tung tích. 

Suốt những năm tháng kể từ khi con mất tích, Trần Thăng Khoan vẫn miệt mài đi khắp các con phố lớn, phố nhỏ để tìm con. Thỉnh thoảng, anh dừng lại đưa cho người qua đường 1 tờ giấy có in hình con trai và hỏi họ có nhìn thấy con mình không. 

Sự mất tích khó hiểu

Theo truyền thông địa phương, Trần Thăng Khoan sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ ở thành phố Trạm Giang, Quảng Đông, Trung Quốc. Từ khi còn nhỏ, do bệnh tật, bàn chân của anh bị biến dạng, không thể đi lại như bình thường. Anh phải tập dùng tay để tạo lực và chân hỗ trợ việc di chuyển.

Vào năm 20 tuổi, anh vào làm việc trong một nhà máy ở thành phố Trạm Giang. Đồng lương tuy không cao nhưng cũng mang lại cho anh nguồn thu nhập ổn định. 

Trong thời gian làm việc ở nhà máy này, anh gặp được một cô gái có cùng số phận như mình. Hai người từ sự đồng cảm đã nảy sinh tình yêu và tiến đến hôn nhân.

Đến ngày 15/4/2013, con trai bé nhỏ tên Trần Chiêu Viễn ra đời. Cậu bé khỏe mạnh, đáng yêu khiến cả gia đình vỡ òa trong hạnh phúc. Để con được chăm sóc tốt nhất, vợ chồng Trần Thăng Khoan gửi về nhà ông bà nội.

Hanh-trinh-7-nam-bo-tren-duong-tim-con-bi-bat-coc-cua-ong-bo-TQ
Suốt 7 năm qua, anh Trần Thăng Khoan chưa bao giờ từ bỏ việc tìm con trai

Nhưng ngày 2/1/2015, đứa trẻ đột ngột biến mất. Buổi sáng hôm đó, trời lạnh giá, bà nội của Chiêu Viễn phải lên phố làm việc nên để đứa trẻ ở nhà với ông nội.

Người ông để cháu chơi với những đứa trẻ khác trước cổng nhà. Đến 10h sáng, ông nội ra ngoài tìm thì không thấy Chiêu Viễn đâu nữa. Ông vội vã gọi điện cho các con đồng thời cùng người dân trong làng tỏa đi tìm kiếm khắp nơi.

Trần thăng Khoan đang làm viên trong nhà máy, nhận được cuộc gọi của gia đình liền vội vàng bắt taxi trở về nhà. Trên đường về, anh đỏ mắt tìm con nhưng không thấy.

Gia đình sau đó đã báo cảnh sát. Cảnh sát địa phương cùng người nhân đã nhanh chóng vào cuộc tìm kiếm nhưng không có kết quả gì. 

“Tôi đã rất tuyệt vọng và cảm thấy không còn đủ can đảm để sống tiếp nữa”, anh Trần nói, giọng run run.

Hành trình 7 năm bò khắp nơi tìm con

Để có thể tìm thấy cậu con trai yêu dấu, Trần Thăng Khoan đã chi vài nghìn tệ phát thông tin trên đài truyền hình địa phương. Anh cũng dán thông báo về đứa trẻ và bò đi khắp nơi từ thành thị đến nông thôn với hy vọng sẽ gặp lại được con. 

Lúc đói, anh chỉ mua một ít lương khô ăn cho no bụng. Khi mệt mỏi, anh nhìn ven đường có chỗ nào rộng rãi thì bò vào nghỉ ngơi. Sau đó, anh lại tự động viên mình, nếu không cố gắng thì sẽ không bao giờ gặp được con trai. 

Trong những năm qua, anh đã đi khắp Bắc Kinh, Nam Kinh và các tỉnh Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông ... "Có lẽ là gần nửa Trung Quốc rồi", anh nói.

Hanh-trinh-7-nam-bo-tren-duong-tim-con-bi-bat-coc-cua-ong-bo-TQ-0
Anh Trần Thăng Khoan luôn mong dịch bệnh được kiểm soát để tiếp tục hành trình tìm con

Trong một lần đi tìm con, anh nhận được thông tin đứa bé ở Thường Châu, Giang Tô cũng rất giống Châu Viễn. Anh đã hy vọng đó là con mình nên vội lần theo địa chỉ đến nơi ở của đứa bé đó. Song kết quả làm anh thất vọng.

Hiện tại, Trần Thăng Khoan và vợ đã có thêm 1 người con trai và 1 con gái. Thế nhưng, người bố tuyệt vời này chưa bao giờ từ bỏ chuyện tìm kiếm đứa con mất tích đầy bí ẩn của mình. 

Mỗi lần nghĩ đến chuyện Chiêu Viễn đang sống không tốt, không nhận được sự yêu thương, nước mắt anh lại rơi và anh lại bò đi tìm con.

Hai năm trở lại đây, do áp lực nuôi dạy con cái và ảnh hưởng của dịch bệnh, Trần Thăng Khoan ít ra ngoài tìm con hơn và làm việc trong nhà máy nhiều hơn. Nhưng trong lòng anh vẫn chưa lúc nào thôi nghĩ đến Chiêu Viễn.

“Đợi khi dịch lắng xuống, tôi sẽ tiếp tục đi tìm con. Tôi luôn hy vọng, một ngày nào đó, tôi có thể gặp lại đứa con thất lạc của mình”, anh xúc động nói.

Xem thêm: Người cha dấu yêu – Câu chuyện nhân văn với muôn ngàn xúc cảm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Cơm thừa trên đường Hoàng Tuyền là câu chuyện xưa khiến nhiều người đọc xong chẳng dám bỏ phí đồ ăn. Người xưa thường dạy con cháu không được lãng phí đồ ăn, bởi phung phí thức ăn là có tội.

Cơm thừa trên đường Hoàng Tuyền – Truyện xưa khiến nhiều người chấn động
0 Bình luận

Người cha đưa cơm hộp là câu chuyện về một người cha mặc dù nghèo vật chất, thế nhưng tình thương của ông không kém so với bất kỳ người làm bố nào trên đời.

“Người cha đưa cơm hộp” – Câu chuyện nhân văn về tình thương của cha
0 Bình luận

Những ngày gần đây, các vết lở loét trên miệng ngày càng lớn khiến bé Gia Bảo chẳng ăn uống được gì, đau đớn đến mức lả đi. Người cha thất nghiệp khóc nghẹn không biết phải làm gì để có tiền cứu con, nuôi vợ khờ khạo.

Bé trai 8 tuổi bị ung thư quật ngã, người cha khốn khổ chỉ biết ôm con thầm nói lời xin lỗi
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 15 giờ trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất