Cốc chè đậu đen... năm xưa - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Bố tôi mất trong một vụ chìm tàu cát. Mẹ tôi không chịu nổi nghèo khó bỏ lại anh em cho ông nội nuôi. Có người nói mẹ tôi đã có gia đình mới. Cũng có người nói gặp mẹ tôi đâu đó bên Ma Ca.

Với tôi ký ức về mẹ cũng nhạt nhòa, nó như những cơn mưa hắt bên ô cửa kính. Năm đó tôi 6 tuổi, anh trai tôi 10 tuổi...
Ông nội tôi có trồng một giàn mướp trước nhà, hoa mướp vàng rực rỡ. Chúng tôi như những ngọn mướp, quấn quanh giàn gỗ già cỗi để lớn lên. Ông tôi là bệnh binh, vì đèo bòng thêm anh em tôi mà vẫn phải lao động vất vả.
Chúng tôi mê mẩn món chè đỗ đen của bà Hoa đầu chợ. Hạt đỗ vừa mềm, vị ngọt vừa phải. Có mùi thơm thanh thanh của dừa theo cánh mũi vương vấn trong tâm hồn tôi. Lần nào đi qua cũng thèm chảy nước miếng, anh tôi cũng dắt tôi đi qua quán của bà Hoa thật mau.
Anh tôi hay hái những ngọn rau tập tàng mọc dại bên đường về nấu canh. Nhặt nhạnh những con cá lẫn trong đám rêu, hay bánh xe cán qua mà ai đó kéo lưới bỏ lại. Anh tôi nấu ăn ngon tuyệt, hôm nào tôi cũng ăn no bụng phải nới cả chun quần. Anh tôi chỉ vào mặt tôi mắng mỏ:
”Mày ăn ít thôi không lại phải mua quần mới, ông không có tiền đâu.”
Ông tôi thì cười hà hà.
Mỗi lần bán được ít đồng nát. Anh tôi đều đắn đo rồi mới mua 1 cốc chè đỗ đen. 2 anh em tôi sẽ ăn chung. Tôi tranh cầm cốc chè, anh tôi ngồi bên ăn ké. Lần nào ăn cũng còn thòm thèm, tôi lại nhấm nhỉ đòi anh. Anh tôi hứa lần sau sẽ mua cho tôi riêng 1 cốc đầy ú ụ.
Thế nhưng rồi lần sau, lần sau nữa, chúng tôi vẫn ăn chung.

Có lần tôi vội vã đánh đổ cả cốc chè. Anh tôi tiếc hùi hụi nhưng thấy tôi khóc nức nở đành lặng thinh dắt về nhà.
Tối đó tôi buồn thiu, ông tôi phải dỗ mãi tôi mới đi ngủ.
Năm đó tôi 10 tuổi, anh tôi 14 tuổi.
Tôi đi học nghe phong phanh con Hà mời các bạn đi sinh nhật. Tối về chui trong chăn thì thầm hỏi anh:
”Sinh nhật là làm gì anh nhỉ?”
Anh tôi chẳng nói gì, chắc là anh cũng không biết.
Anh tôi không thích học hành lắm, học hết cấp 2 thì anh nghỉ học. Làm thuê cho một xưởng mộc. Khi nào ít việc thì anh theo bạn đi bắt cá trên sông. Ông tôi cũng không còn khỏe để làm việc như xưa nữa. Nhà tôi sống bằng tiền hỗ trợ bệnh binh của nhà nước và tiền làm xưởng mộc của anh tôi.
Mỗi lần lĩnh lương, sau khi tính toán xong các khoản tiền phải trả. Anh tôi đều dẫn tôi ra quán chè của bà Hoa. Không biết đã thành thói quen hay sao nhưng chúng tôi vẫn chỉ ăn chung 1 cốc. Tôi vẫn nhấm nhỉ vì còn thèm, anh tôi lại mắng mỏ ăn nhiều phải mua quần áo mới.
Năm 20 tuổi, anh tôi mất vì đuối nước. Một cái chết đầy thương tâm và khổ đau. Tôi và ông dường như mất đi sức sống . Những vẫn phải gắng gượng.
Giàn mướp của ông tôi năm nào chỉ còn những cây gỗ cũ kỹ bất chợt gãy rồi đổ sập xuống. Ông tôi đỏ hoe cả mắt, trái tim tôi như ai bóp chặt đến không thở nổi.
Ông tôi bắt đầu đãng trí, sức khỏe yếu đi nhiều. Ông quên cái này cái kia, nhưng những gì về anh tôi thì chẳng bao giờ ông quên được. Lâu lâu ông lại kêu tôi đi mua chè đỗ đen cho anh ăn, đi mau mau a sắp đi làm về rồi.
Năm tôi 20 tuổi, anh tôi cũng 20 tuổi. Ông gắng sống với tôi đến đó thì đi tìm anh tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới đi ngang qua chợ. Bà Hoa năm nào cũng nghỉ bán từ lâu. Bây giờ tôi đã có thể tự mua cho mình riêng 1 cốc chè đỗ đen, cũng có thể là nhiều nhiều cốc chè nữa.
Nhưng chẳng thể nào ăn được món chè đỗ đen năm nào.
Xem thêm: Điều ước cuối cùng của mẹ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Đọc thêm
Ai rồi cũng phải trở về với cát bụi, có ai sống mãi trên thế gian này được đâu. Và thời gian càng ngày càng ngắn lại, sức khỏe càng ngày càng yếu đi.
Có ở trong chăn mới biết chăn có rận, vậy nên trong chúng ta những người đã từng dang dở mong muốn, tìm một nửa còn lại của mình hãy đọc bài này rồi cân nhắc nên đi để có người bầu bạn hay ở vậy cho nhàn thân.
Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được cuộc gọi cho một ca phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư