Tách cà phê cuộc đời - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm giáo sư của mình ở trường đại học. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như cuộc sống.

Nghe vậy, vị giáo sư đã đi vào bếp và quay trở ra với một bình lớn cà phê cùng nhiều chiếc tách khác nhau: Chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Ông bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình.
Khi mỗi người đều đã có một tách cà phê cho mình, ông bắt đầu nói: "Nếu chú ý thì các em sẽ nhận ra điều này. Những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều đã được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối và mệt mỏi trong cuộc sống của các em.
Hãy nhớ rằng các chiếc tách nó không khiến cà phê ngon hơn được. Trong hầu hết trường hợp nó chỉ đắt tiền hơn, và vài trường hợp nó thậm chí còn che giấu đi thứ mà ta đang uống. Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng có ý chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Nào bây giờ hãy cùng suy ngẫm điều này nhé! Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì cứ mải mê tập trung vào "chiếc tách", chúng ta đã bỏ qua việc tận hưởng hương vị mà cuộc sống tặng cho mình.
Hãy thưởng thức cà phê, đừng quan tâm chiếc tách! Người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả mọi thứ tốt nhất. Họ chỉ làm mọi thứ tốt nhất có thể. Hãy sống đơn giản, trao đi yêu thương, quan tâm sâu sắc và nói những lời tử tế!”.
Đọc thêm
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Rồi một ngày kia anh bắt tay vào việc.
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”. Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau.
Quê tôi nghèo. Mái tranh buồn, bạc phếch nắng mưa. Thời gian mỏi mòi ngõ nhỏ. Những đứa trẻ tóc râu ngô, còi cọc. Những rẻ khoai teo tóp. Đường làng lõm vết chân trâu. Trong cái nghèo ấy của quê tôi thì chị tôi lại nghèo hơn cả.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.