Những điều vụn vặt - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Bố mất hơn 3 năm nhưng di sản mà ông để lại cho con trai mình thì nhiều vô kể. Thi thoảng trên dòng đời trôi nổi. Khi tôi có lúc này lúc kia phải "đụng chuyện" thì những di sản ấy lại giúp tôi giải quyết hết mọi việc!

Bố là người lao động tay chân đơn thuần. Đổi mồ hôi lấy cơm gạo nuôi gia đình vợ con. Có lần 2 bố con đang chở nhau, thấy xe nhà quàng đối diện. Lẳng lặng tháo nón tấp xe nhường đường. Ông nói :
- ... đây là điều tối thiểu và sau cùng mà con người có thể dành cho nhau ... !
Chạy xe ngoài đường thì thôi. Về tới cửa nhà là ông tắt máy dẫn bộ vào trong. Ông nói nếp nhà phải được xây dựng từ những điều đơn giản như thế !
Tình người.
Có lần bố về khá khuya - ngang 1 cây cầu nhỏ. Bố thấy 1 thằng bé ốm đang bị cả nhóm côn đồ vây đánh. Ông dừng lại, rút sợi thắt lưng và hô lớn "... tụi mày hèn ... cả đám đánh hội đồng 1 đứa ... ". Mình ông "cân" hết cả mấy chục thằng, sau cùng thằng nhỏ xấu số ấy được cứu. Đúng sáng mùng 1 tết năm đó ... bạn biết chuyện gì không ? Cậu bé xấu số đêm hôm đó dẫn cả nhà của nó đến chúc tết nhà tôi ! Năm đó nhà tôi lại có thêm một gia đình bạn mới.
Khi xe gắn máy còn chưa phổ biến thì xe đạp là phương tiện di chuyển chính. Một tối nọ, sau khi rời chỗ làm ông vừa đổ dốc cầu trong khi mưa nặng hạt. Ông khoác lên mình áo mưa và lầm lũi đi. Được một đoạn ông thấy có cặp mẹ con không có áo mưa để mặc. Nhìn thằng nhỏ tội tội ... Không kịp suy nghĩ ông lột ngay cái áo mưa đang mặc nhường cho mẹ con họ. Rồi bố nhấn bàn đạp cho xe lao đi mất hút .........
Mặc cả.

Ông mua trái cây cho mẹ con tôi ăn thì thường chọn thứ ngon nhất. Mua vào sáng sớm, tính tiền, rồi gửi đó luôn cho họ giữ. Chiều tối về thì mới ghé lấy mang về. Ông nói :
- ... mua buổi sáng vì sáng đồ nó luôn tươi nhất. Và còn vì sáng người ta thường không nói thách nhiều, ai cũng muốn mở hàng xôm tụ ...
- ... dạ ... nhưng nếu họ cố tình kê giá lên thì sao bố ...
- ... thì bố vẫn mua ... vì bố biết phải cực đến dường nào ... người ta mới phải trườn mặt ra vỉa hè để bán dạo ...
- ... dạ ...
- ... giúp được lúc nào thì giúp ... không nên mặc cả vì bố sợ ... tội người ta ......... !
Những điều vụn vặt của bố, ngày đó ông gieo vào cuộc sống, giờ tôi lại chính là người được gặt hưởng những trái ngọt đó. Vào đời bằng đôi bàn tay trắng. Kỳ lạ ! Khi gặp khó khăn, lần nào cũng được quế nhân âm thầm phù trợ ... ! Rồi cũng qua bằng hết.
Có khi biết họ là ai. Có khi không. Mỗi khi như vậy tôi thường ngước mặt lên trời và thầm cảm ơn bố ! Người đàn ông vĩ đại trong đời tôi ...
Xem thêm: Sự lợi hại của thất bại - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Đọc thêm
Người thợ xây nọ ngỏ ý với hãng muốn xin nghỉ việc về hưu để vui thú với gia đình...
Tôi rúc đầu vào gối, đầu nặng trĩu tuyệt vọng. Chẳng lẽ với tôi đây là cả cuộc đời còn lại.
Người đàn ông tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm, có một cái lỗ nhỏ xuất hiện. Anh ngồi chăm chú theo dõi con bướm trong vài giờ đồng hồ khi nó vùng vẫy tìm cách chui ra ngoài qua cái lỗ nhỏ đó.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư