Cái mũ cũ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Một chiếc nón cũ, không biết ai đó đã vứt ngoài đường, nhưng nó nhắc nhở chúng ta, những người làm điện Việt Nam về sứ mệnh của mình.

Đà Lạt hè này mưa nhiều quá, nhưng mưa không làm nản lòng bao du khách đến với thành phố ngàn hoa này. Trong mưa Đà Lạt vẫn đẹp, vẫn e ấp những nét kiêu sa huyền ảo và đến Đà Lạt mùa mưa, du khách thường ngồi nhâm nhi tách cafe để ngắm nhìn con người và cảnh vật nơi đây. Chúng tôi là người dân Đà Lạt và vẫn thường thích ngồi ngắm Đà Lạt trong mưa khi chuyện trò. Quán cafe chiều tối hôm nay cũng như mọi ngày với những bản nhạc buồn và những đôi mắt mơ màng chìm đắm trong mưa.
Bất chợt anh bạn đồng nghiệp tôi gọi một cậu bé bán vé số đến bên. Tôi tưởng bạn tôi mua xổ số, nhưng không phải. Anh gọi cậu bé đến vì thấy trên đầu của cậu bé là chiếc mũ của nhân viên ngành Điện. Chiếc mũ da cam cũ kỹ có in hình lô gô của Điện lực Việt Nam và có tên viết tắt của Công ty Điện lực chúng tôi. Bạn tôi hỏi:
- Bé bán cho anh cái nón này đi.
Chú bé tưởng anh bạn tôi nói đùa nên trả lời:
- Cái nón này cũ rồi, cháu nhặt được trong lúc đi bán vé số, cháu đội cho đỡ mưa mà.

Nhưng anh bạn tôi vẫn kiên trì thuyết phục và trao cho cậu bé 10.000 đồng để mua bằng được chiếc mũ đã cũ kỹ ấy. Đội chiếc nón lên đầu, anh bạn tôi lại bình thản nhâm nhi ly cafe trong khi ngoài trời mưa vẫn rơi.
Cầm 10 ngàn trên tay, cậu bé bán vé số ngơ ngác một hồi rồi tạm biệt chúng tôi để trở về với công việc của mình. Tôi dám chắc rằng cậu sẽ còn thắc mắc mãi về câu chuyện chiếc mũ cũ kỹ hôm nay. Nhưng, đối với tôi thì hành động của anh bạn tôi không có gì là khó hiểu. Và tôi thầm cảm ơn anh.
Một chiếc nón cũ, không biết ai đó đã vứt ngoài đường, nhưng nó nhắc nhở chúng ta, những người làm điện Việt Nam về sứ mệnh của mình. Đó là không bao giờ được phép coi nhẹ những giá trị truyền thống, coi nhẹ uy tín của ngành, của đơn vị. Sau câu chuyện này, tôi cũng thầm mong rằng sẽ không bao giờ phải bắt gặp những tình huống tương tự như thế nữa. Bởi dù đã cũ kỹ đi chăng nữa, nhưng một bộ áo cam, một chiếc mũ bảo hộ có in lô-gô của Điện lực Việt Nam đã được những người thợ điện mặc, đeo trên người với đầy ắp niềm tin và tự hào về ngành Điện Việt Nam thì cũng cần thiết và xứng đáng được trân trọng, cất giữ.
Đọc thêm
Nhiều năm về trước, nhà văn nổi tiếng Ernest Hemingway đã biết được thế nào là “kém may mắn” và “bị cuộc sống cho một cú đá” – theo như lời ông kể lại.
Một cậu bé trạc khoảng 15 tuổi muốn có tiền tiêu, thay vì chìa tay ra xin mẹ, cậu ta bèn nghĩ ra cách viết một tờ giấy gởi đến mẹ như sau:
Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn cuối. Mặc dù trái tim người mẹ đã tràn ngập đau khổ, cô vẫn có sự quả quyết mạnh mẽ...
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư