5 người cha vĩ đại nhất thế giới hi sinh tất cả vì con
Không mang nặng đẻ đau nhưng cha lại là người hy sinh vì con hơn tất cả những gì con biết. Đối với mỗi người, cha như ngọn đuốc soi đường chỉ lối, chính vì thế người Việt Nam mới có câu nói tôn vinh những người cha hết lòng vì con một mình "gà trống nuôi con". Trên thế giới có rất nhiều ông bố hết lòng vì con mình hãy cùng tìm hiểu để xem họ là ai.
Dick Hoyt
Ông chính là người cha sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đồng hành cùng cậu con trai sinh ra đã tật nguyền với căn bệnh bại não. Hai cha con nhà Hoyt đã khiến cả thế giới nghiêng đầu nể phục khi cùng nhau tham gia hơn 1000 cuộc thi thể thao.
Năm 1962, khi vợ sinh đứa con trai đầu lòng, những tưởng rằng người cha trẻ Dick Hoyt sẽ đón con trai trong niềm hạnh phúc vỡ òa nhưng thay vào đó, Hoyt lại đau xót khi chứng kiến con trai mình bị dây rốn quấn cổ và mang một tương lai sống thực vật do liệt não.
Lúc đó các bác sĩ đều khuyên vợ chồng Hoyt đưa con vào trung tâm bảo trợ xã hội nhưng làm sao có cha mẹ nào nhẫn tâm từ bỏ con từ khi mới lọt lòng. Rồi khi Hoyt thấy ánh mắt con trai mình khá linh hoạt thì người cha trẻ 22 tuổi đã nuôi hy vọng và tin tưởng Rick Hoyt, con trai mình sẽ có thể cảm nhận được sự việc xung quanh.
Dick Hoyt đã tìm mọi cách để có thể cho con trai hòa nhập vào cuộc sống như cho con tham gia vào mọi sinh hoạt của gia đình, có những giây phút vui chơi như những đứa trẻ khác. Hai vợ chồng đã phải hy sinh thời gian của mình để dành tất cả cho con và tiếp tục nuôi hy vọng.
Đến năm Rick 11 tuổi, vợ chồng Dick Hoyt đã bằng mọi cách thuyết phục các nhà khoa học của Trường Đại học Tuft kể một câu chuyện hài cho Rick nghe và thật bất ngờ cậu bé đã bật cười trong sự ngỡ ngàng của các nhà khoa học và niềm hạnh phúc vô bờ của cha mẹ. Từ đó các nhà khoa học cũng tin rằng Rick nhận biết được thế giới xung quanh và rất muốn khám phá thế giới.
Vì vậy họ đã cho làm riêng một chiếc máy tính kết nối với não Rick, bộ phận duy nhất trên người hoạt động. Với thiết bị này thì mọi suy nghĩ của Rick sẽ chuyển thành âm thanh điện tử và điều đầu tiên cậu bé nói với cha mẹ là một môn thể thao, từ đó Dick Hoyt hiểu rằng niềm đam mê của con trai mình là thể thao.
Và cũng với chiếc máy tính này mà Rick được nhận vào học trong trường. Niềm đam mê điền kinh của cậu bé cũng ngày càng lớn lên. Vào năm 1977 khi thấy các bạn chạy marathon để làm từ thiện thì Rick cũng nói với cha rằng mình cũng muốn được chạy. Và thế là người cha Dick Hoyt lúc đó đã 37 tuổi đã khổ công tập luyện đẩy con trai chạy marathon trong sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Dick Hoyt đã chuẩn bị một tương lai sẽ cùng con trai chinh phục mọi thử thách. Hàng ngày người cha đã tập luyện bằng cách đặt một bao xi măng bằng trọng lượng của Rick vào xe lăn rồi tập luyện đẩy.
Sau cuộc thi đầu tiên Rick đã nói với cha rằng: “Khi chúng ta đang chạy con không cảm thấy mình là người tật nguyền nữa”, câu nói của người con trai mắc bệnh bại não bẩm sinh đã khiến Dick Hoyt không cầm nổi nước mắt.
Rồi từ đó người cha vĩ đại và cậu con trai nghị lực đã được mọi người biết đến với cái tên “Team Hoyt”, cùng nhau vượt qua bao cuộc thi ở nhiều nơi. Dick Hoyt đã dùng thể xác của mình để giúp con trai sống một cuộc sống hoàn thiện nhất và theo đuổi đam mê.
Đến năm 1984, sau khi đạt được nhiều thành tích và trở thành vận động viên điền kinh tên tuổi, Dick Hoyt đã được mời tham dự cuộc thi ba môn phối hợp là bơi, đạp xe và chạy bộ nhưng với điều kiện ông chỉ được thi một mình nên ông đã từ chối. Vào các năm sau vẫn là lời mời đó và ông lại tiếp tục từ chối nếu không có con trai đồng hành.
Ông đã nói một câu mà khiến cả thế giới xúc động: “Tôi tham gia những cuộc thi này là vì con trai tôi, Rick chính là động lực để tôi chiến thắng. Nếu không có sự đồng hành của con trai tôi sẽ thấy hai cánh tay của mình thật vô ích”. Và sau khi thiết kế cho con những phương tiện an toàn, hai cha con Dick được tham gia và đã nằm trong số 50% những người về đích đầu tiên. Họ cũng đã được tôn vinh là những Anh hùng của nước Mỹ trong sự ngưỡng mộ của toàn thế giới. Dick luôn nói rằng chính Rick mới là vận động viên chứ không phải ông.
Hình ảnh người cha đáng kính gò lưng đạp xe kéo theo một chiếc xe lăn lên dốc hay hình ảnh ông vừa chạy vừa đẩy con trai, một tay bơi một tay kéo cậu con trai tật nguyền luôn in đậm trong trái tim của bao người.
Còn với nghị lực mạnh mẽ thì Rick cũng đã tốt nghiệp trường Đại học Boston và trở thành người khuyết tật bại não đầu tiên tốt nghiệp đại học. Sau đó anh làm việc tại một phòng thí nghiệm máy tính của trường , giúp đỡ những người khuyết tật giao tiếp bằng đôi mắt.
Sau 36 năm kiên trì, tính đến năm 2009, hai cha con Dick Hoyt đã tham gia tất cả 1009 cuộc thi và về đích trong sự chúc mừng của hàng ngàn người trên thế giới. Đến năm 2008, hai cha con lại được vinh danh tên tuổi vào Viện Người Thép Danh Tiếng.
Đến năm 2013 họ đã tham dự tổng 1077 cuộc chạy đòi hỏi sức bền, trong đó có 70 cuộc chạy việt dã và 6 cuộc đua tam hợp Người Thép, tham dự 30 lần giải Boston Marathon. Năm 1992, Team Hoyt còn đạp xe và chạy vòng quanh nước Mỹ với tổng quãng đường là 6,011 km trong 45 ngày.
Đến 8/4/2013, hình ảnh người cha vĩ đại vừa chạy vừa đẩy xe lăn cho con trai đã được đúc đồng để vinh danh cha con Hoyt.
Có thể nói tình yêu mà Dick Hoyt dành cho con trai là không thể kể hết, ông sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đem lại hạnh phúc, niềm vui cho đứa con trai đáng thương và không chấp nhận để con trai bị xem là người thừa trong xã hội.
Liu Qiao (người Trung Quốc)
Đây là bức ảnh bố chịu mưa nhường ô cho con trai. Người cha trong ảnh là Liu Qiao (người Trung Quốc), một quản lý ở Tập đoàn Tài chính JPMorgan Chase. Cả gia đình nhỏ của anh đang sống ở Mỹ.
Theo The Independent, bức ảnh ông bố người Trung Quốc áo ướt sũng, tay cầm ô che cho cậu con trai nhỏ đi bên cạnh đã làm xúc động hàng triệu trái tim. Bức ảnh được chụp trên phố Queen, thành phố New York, Mỹ và được đăng lên các website chia sẻ ảnh giống như Imgur, Reddit and 9Gag, với tiêu đề đơn giản: "Những ông bố".
Người đàn ông trong ảnh sau đó được xác định là Liu Qiao, một quản lý tại tập đoàn tài chính JPMorgan Chase. Liu nói với các phóng viên rằng hôm đó, anh đến trường mầm non để đón cậu con trai 4 tuổi Liu Rouzhuo sau khi kết thúc công việc hàng ngày lúc 5h chiều. Bức ảnh được chụp hôm 10/9.
"Lúc bố con tôi bước ra cổng trường, trời mỗi lúc một mưa lớn. Do nhà trẻ cách nhà tôi không xa nên tôi không dừng lại để trú mưa", Liu kể. "Đó là bản năng của bất kỳ ông bố bà mẹ nào. Tôi không nghĩ mình lại nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy từ người dùng mạng".
Khi được hỏi vì sao không bế con trên tay để che ô, Liu giải thích: "Tôi muốn thằng bé có thể tự xử lý mọi việc của bản thân, vì thế tôi đã không bế hay xách cặp giúp con. Tuy nhiên Rouzhuo vẫn còn bé và tôi không muốn nó bị cảm lạnh".
Một ông bố không rõ danh tính người Trung Quốc
Theo Shanghaiist, người cha 39 tuổi, chưa rõ danh tính, cùng con trai 17 tuổi đang lái xe lên đoạn đường núi thuộc thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, để tới một công trường xây dựng.
Bỗng nhiên, chiếc xe bị mất lái. Ông cố gắng ngoặt tay lái để điều khiển chiếc xe nhưng dường như vô ích. Nhận ra tình thế không thể cứu vãn, ông ngay lập tức đẩy con trai đang ngồi ở ghế phụ xuống đường trước khi chiếc xe chao đảo và lao xuống vực sâu.
Cậu con trai chỉ bị bầm tím và trầy xước cơ thể. Ngay sau vụ tai nạn, đội cứu hộ đã có mặt tại hiện trường. Thi thể ông được tìm thấy dưới đống đổ nát của chiếc xe. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân khiến chiếc xe mất lái.
Ngoài ra còn có những người cha khác, họ hiện hữu khắp nơi, và làm lay động lòng người với những tình cảm yêu thương dành cho con mình:
Tổng thống Lincoln
"Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có những con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết, nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với 5 đô la nhặt được trên hè phố...
Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ.
Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất...
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hòa nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
Xin hãy dạy cho cháu khoanh tay làm ngơ trước một đám đông đang gào thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng…
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn".
Bức thư của vị Tổng thống Mỹ lúc bấy giờ đã lay động cả thế giới bởi không ai nghĩ một người đứng đầu một cường quốc lại có thể suy nghĩ được như vậy, hết lòng vì con mong con được tốt nhất.
Ông bố Việt Nam vĩ đại từ lời kể của những đứa con
"Tôi thay mặt hai đứa em của tôi viết thư này gửi đến Tòa soạn để kể về người cha của chúng tôi. Chúng tôi vừa làm giỗ đầu cho ông. Chúng tôi thống nhất với nhau chỉ kể về người cha của mình sau khi giỗ đầu ông.
Trước kia, khi ông còn sống, ba anh em tôi đã ngỏ ý với cha cho phép chúng tôi viết câu chuyện về ông. Nhưng lần nào ông cũng gạt đi và nói: "Bố nuôi nấng và thương yêu anh em con không phải để các con hay ai đó viết một bài báo về bố. Điều bố mong ước lớn nhất là anh em con phải thương yêu đùm bọc nhau, nhất là sau khi bố mẹ không còn trên cõi đời này nữa".
Mẹ tôi sinh được ba anh em tôi: hai trai, một gái. Hiện nay, tất cả chúng tôi đã trưởng thành và đã có gia đình riêng. Tôi có thể tự hào rằng, anh em tôi đã biết sống cho nhau mặc dù cuộc sống của chúng tôi trước kia vô cùng khó khăn.
Tôi nhớ cách đây bảy năm, khi người em út của chúng tôi xây dựng gia đình riêng được một năm thì cha tôi làm một bữa cơm và gọi ba anh em chúng tôi đến. Cha tôi vốn là một người rất vui tính. Nhưng hôm đó, thái độ của ông rất lạ. Ông lặng lẽ gắp thức ăn và giục chúng tôi ăn. Chúng tôi biết ông có việc gì hệ trọng lắm.
Sau bữa cơm, ông bắt đầu câu chuyện. Ông hỏi chúng tôi lâu nay có nghe thiên hạ nói gì về gia đình mình không. Nhất là từ sau ngày mẹ chúng tôi qua đời. Chúng tôi thưa với ông là chúng tôi không nghe thấy điều gì cả. Ông im lặng rất lâu, sau đó cất tiếng hỏi: "Có bao giờ các con nghe ai đó nói bố không phải bố đẻ của các con không?". Khi nghe ông hỏi vậy, anh em chúng tôi hết sức ngạc nhiên. Hai đứa em tôi không hề biết gì về chuyện này. Nhưng tôi có nghe một người bạn nói rằng tôi không phải là con của ông. Ngày ấy, tôi đã hỏi mẹ tôi. Bà nhìn tôi ngỡ ngàng một lúc lâu rồi nói là không có chuyện như thế.
Rồi mẹ tôi mất sớm khi chưa đến năm mươi tuổi. Từ đó đến lúc này, bố tôi một mình nuôi dạy và lo chuyện nghề nghiệp cho đến dựng vợ gả chồng cho ba anh em tôi. Ba anh em tôi nói với ông đừng nghĩ gì về những lời đồn thổi không thiện chí của thiên hạ. Ông nhìn chúng tôi hết sức nghiêm nghị và nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, bố cho gọi ba anh em đến đây để nói cho các con biết một điều vô cùng hệ trọng. Cả ba anh em con đều không phải do bố sinh ra".
Chưa bao giờ tôi lại gặp một câu chuyện bất ngờ đến như thế. Sau những phút bàng hoàng, cả ba anh em chúng tôi biết rằng điều ông nói hoàn toàn là sự thật. Lúc đó, anh em chúng tôi đều khóc. Ông cũng khóc. Ông nói, không biết việc ông giữ kín chuyện hệ trọng đó với chúng tôi cho tới ngày nay có tốt hay không: "Khi bố tin các con đã trưởng thành và có suy nghĩ chín chắn thì bố mới dám nói điều này cho các con biết. Dù thế nào thì trước sau bố cũng phải nói cho các con. Các con có quyền phán xét bố. Nhưng bố rất hạnh phúc vì đã được sống cùng các con, đã nuôi dạy các con thành những người tốt cho xã hội".
Rồi sau đó, ông cho chúng tôi biết ai là cha đẻ của chúng tôi. Đến lúc này chúng tôi mới biết ba anh em chúng tôi là ba anh em cùng mẹ khác cha. Chúng tôi thực sự bàng hoàng khi biết ba anh em chúng tôi có những người cha khác nhau. Lúc đó, chúng tôi vừa thấy đau đớn vừa thấy xấu hổ. Sau đó chúng tôi hỏi ông tại sao mẹ chúng tôi lại làm như thế. Ông nói với chúng tôi đừng nghĩ khác về mẹ chúng tôi. Rồi ông kể cho chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện.
Cha chúng tôi không có khả năng sinh con. Ông đã nhiều lần khuyên mẹ chúng tôi xây dựng gia đình với người khác. Mẹ tôi kiên quyết phản đối ông. Nhưng khát khao có một đứa con đã thúc đẩy bố mẹ tôi nuôi một người con nuôi. Song đứa bé đã không sống được vì một căn bệnh hiểm nghèo. Sau đó mẹ tôi đi xem bói. Thầy bói nói mẹ tôi không thể có con nuôi, vì nuôi con nuôi nếu con không chết thì mẹ chết. Sợ quá, mẹ tôi không dám tìm xin con nuôi nữa.
Đến một ngày, mẹ tôi quyết định xin một người đàn ông quen biết một đứa con. Thế là tôi được sinh ra. Khi có thai, mẹ tôi sợ hãi vô cùng vì đã phản bội bố tôi. Mẹ đã khóc và nhận lỗi trước bố tôi. Ông bàng hoàng. Những ngày sau đó ông nói với mẹ tôi là ông đã nhiều lần khuyên mẹ tôi đi xây dựng gia đình với người đàn ông khác, nay mẹ tôi có con với người khác thì cũng là mong muốn của ông cho mẹ tôi. Bố tôi còn nói với mẹ tôi, nếu mẹ tôi còn muốn ở với ông thì ông sẽ che chở cho hai mẹ con.
Thực ra, mẹ tôi yêu và kính trọng bố tôi vô cùng. Mẹ tôi đã không ra đi và hết sức chăm sóc, chiều chuộng ông như để trả ơn một phần những gì bố tôi đã đối với mẹ tôi.
Mấy năm sau, mẹ tôi lại có thai với một người đàn ông khác. Mẹ tôi sợ quá và tự tử. Nhưng bố tôi phát hiện và cứu mẹ tôi. Ông đã tát mẹ tôi và gầm lên: "Cô định giết chết đứa bé trong bụng hay sao? Chẳng lẽ cô lại độc ác như thế hay sao?".
Lần có thai này mẹ tôi vô cùng xấu hổ. Mẹ tôi bỏ về nhà ngoại. Bố tôi tìm đến, đưa mẹ tôi về nhà và nói: "Tất cả là tại tôi. Chỉ có hai vợ chồng mình mới hiểu được điều đó. Em hãy ở lại đây đến khi nào em muốn". Lần mang thai thứ hai, mẹ tôi sinh đôi. Đó chính là hai đứa em tôi bây giờ. Bố tôi đã yêu thương và chăm sóc chúng tôi hết lòng.
Khi chúng tôi tới tuổi cắp sách đến trường thì người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đến gặp bố tôi để xin lỗi và xin mang hai em tôi về nuôi. Bố tôi nói không nỡ xa hai đứa trẻ vì đã gắn bó với chúng khi còn trong bụng, nhưng quan trọng hơn là mẹ tôi không cho đồng ý. Cuối cùng, người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đành phải chấp nhận để bố tôi nuôi dạy. Bố tôi cũng nói với người đàn ông kia là khi chúng lớn sẽ cho chúng biết về cha đẻ và ủng hộ chúng trở về với bố đẻ của mình.
Sau khi kể cho chúng tôi nghe toàn bộ sự thật, ông khuyên chúng tôi hãy đến với những người bố đẻ của mình. Cả ba anh em chúng tôi đều khóc khi nghe điều ấy.
Chúng tôi yêu ông, mang ơn ông và thương ông vô hạn. Hiểu ý chúng tôi, ông nói: "Các con đừng giày vò về việc này. Bố nuôi dạy các con vì bố yêu các con và bố cần các con chứ không phải để chiếm hữu các con. Nay các con đã lớn, các con đủ lý trí và tư cách để biết sự thật. Bây giờ các con đi đâu, làm gì và ở đâu bố cũng yên tâm. Các con là con ai không phải là quan trọng. Quan trọng nhất là các con sống như thế nào với con người và với xã hội". Sau đó, ông đưa địa chỉ của những người bố đẻ của chúng tôi.
Chúng tôi đã gặp những người bố đẻ của mình. Nhưng chúng tôi phải thú thực rằng: Chúng tôi không thể nào sống xa người bố đã nuôi dạy và yêu thương chúng tôi. Ông quả là một người bố vĩ đại. Vì ông mà chúng tôi biết sống có nhân có đức với mọi người".
Đọc thêm: 8 câu chuyện có thật về sự hy sinh của cha mẹ khiến cả thế giới rơi lệ
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận