"Điều gì quý giá nhất ở đời" và câu trả lời bất ngờ không phải ai cũng nghĩ ra
Đã bao giờ bạn tự hỏi trên thế gian này điều gì là quý giá nhất chưa? Đáp án của câu hỏi này tuy đơn giản nhưng không phải ai cũng trả lời được chính xác.
Chuyện con nhện trước miếu Quan Âm
Có một ngôi miếu tên là Quan Âm. Hằng ngày, có rất nhiều người từ khắp nơi đến đây thắp hương bái phật, khói hương nghi ngút không bao giờ tắt.
Trên cây xà ngang trước miếu Quan Âm có con nhện giăng tơ. Mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, Đức Phật đến miếu Quan Âm, thấy khói hương nghi ngút, ngài cảm thấy rất vui mừng. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Ngài nán lại, hỏi nhện rằng: "Ta gặp con hẳn là có duyên, ta hỏi con một câu, xem con tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Con nhện rất vui mừng khi gặp được Đức Phật nên nói vội vàng đồng ý với đề nghị của ngài.
Đức Phật đưa ra câu hỏi: "Ta hỏi con, ở trên thế gian này, con cảm thấy thứ gì là quý giá nhất?"
Sau một hồi suy nghĩ, nhện trả lời Đức Phật: "Thế gian quý nhất là những gì không có được hoặc những gì đã mất đi!". Đức Phật gật đầu sau đó rời đi, không nói thêm một lời nào.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, bản tính hướng Phật của nó đã đạt đến cảnh giới cao hơn.
Một ngày, Đức Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Chúng ta đã lâu không gặp, con vẫn khỏe chứ, câu hỏi mà một ngàn năm trước ta đặt ra cho con, bây giờ vẫn câu hỏi đó con có nhận ra thêm được điều gì sâu sắc hơn không?"
Câu trả lời của nhện vẫn như một nghìn năm trước: "Con thấy thế gian này thứ quý giá nhất đang trân trọng nhất vẫn là những thứ bản thân không thể có được và những thứ đã mất đi không thể lấy lại".
Đức Phật nói: "Con cứ suy nghĩ thêm, một ngày nào đó ta sẽ lại đến tìm con".
Một nghìn năm nữa lại qua, bỗng một ngày, có trận gió lớn cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích.
Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua.
Không lâu sau, đột nhiên lại có một trận gió lớn thổi bay hạt sương rơi xuống đất. Nhện bỗng có cảm giác mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nó thấy rất cô đơn và buồn bã. Lúc này, Đức Phật lại xuất hiện và hỏi nhện: "Một nghìn năm nay con có suy nghĩ về câu hỏi mà ta đặt ra, rằng trên thế gian thứ gì là quý giá nhất hay không?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Đức Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được hoặc cái đã mất đi".
Đức Phật nói: "Tốt, nếu con đã nhận thức như thế, ta cho con một lần vào sống cõi người nhé!"
Nhện hóa kiếp thành thiếu nữ xinh đẹp
Nhện đầu thai thành một tiểu thư đài các, trong một gia đình làm quan trong triều. Bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi, sống trong nhung lụa và quyền quý. Thoáng chốc, Châu Nhi đã trở thành thiếu nữ mười sáu tuổi vô cùng xinh đẹp mỹ miều.
Vào một ngày, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Trường phong công chúa tới rủ Châu Nhi đi dự tiệc. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Châu Nhi vừa nhìn thấy Cam Lộc tài hoa đã đem lòng yêu mến, nàng nghĩ chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Sau vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi ngỡ Đức Phật đã an bài mối nhân duyên này, nàng hỏi Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nàng nghĩ vì sao Đức Phật không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta?
Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong. Còn Châu Nhi được ban hôn cùng với thái tử Chi Thụ.
Chuyện này như tiếng sét đánh ngang tai với Châu Nhi. Cô không hiểu vì sao Đức Phật tàn nhẫn với mình như vậy.
Những ngày sau đó, Châu Nhi không ăn không uống, tâm trạng buồn bã đến vô cùng, tâm hồn như trống rỗng, sức khỏe suy yếu nhanh chóng khiến tính mạng gặp nguy hiểm
Thái tử Chi Thụ, một người bạn đồng trang lứa với Châu Nhi, biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Châu Nhi, nàng ơi, nàng có biết không, ta đã yêu nàng ngay từ lần đầu tiên gặp nàng trong cung điện, tình yêu trong ta đã ấp ủ bấy lâu. Nay nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi". Nói xong, thái tử Chi Thụ rút gươm định tự sát.
Lúc này, Đức Phật xuất hiện, nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, con đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên con chăng? Là gió (Trường Phong công chúa) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh con mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm con ba nghìn năm, yêu con ba nghìn năm, nhưng con chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi con, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Châu Nhi chợt tỉnh ngộ và hiểu ra tất cả, nàng nói với Đức Phật: "Trên đời này, thứ đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất không phải là thứ không thể đạt được hoặc thứ đã mất đi, mà là hạnh phúc mà ta đang có ở hiện tại".
Vừa nói xong, Đức Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng liền hất văng thanh kiếm rồi ôm chầm lấy Thái tử òa khóc nức nở.
Lời bình:
Trong cuộc đời này, đã bao giờ bạn từng có thứ gì đó rồi mất đi, không còn ở hiện tại? Bạn đã bao giờ theo đuổi một người hay một điều gì đó mà không thể có được chưa? Bạn có đang cảm thấy thối hận, tiếc nuối trước những thứ "đã mất đi" hoặc những thứ "không có được" ấy hay không?
Từ câu chuyện con nhện ở miếu Quan Âm trên đây, chắc hẳn bạn sẽ nhận ra được rằng, những thứ không có được thì mãi mãi không bao giờ thuộc về mình.
Chúng ta sống ở đời hãy nên thuận theo tự nhiên, trân trọng hai chữ tùy duyên. Thay vì đau khổ, phiền muộn vì những thứ không thuộc về mình, chúng ta hãy trân trọng, nâng niu khoảnh khắc vui vẻ của hiện tại, nắm bắt hạnh phúc trọn vẹn của ngày hôm nay, ngay lúc này.
Xem thêm: Điều kiện để được vãng sinh về cõi Tây phương Cực Lạc theo quan điểm nhà Phật
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận