Phút hối hận của cụ ông U80 tuổi cao sức yếu: Suýt chút nữa, tôi đã có quyết định sai lầm chỉ vì không thấu hiểu con cái
Qua câu chuyện của cụ ông U80 này, ta mới hiểu ra rằng, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, nên tìm hiểu kĩ trước khi có quyết định sai lầm.
Dưới đây là chia sẻ của một cụ ông U80 trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) được nhiều người quan tâm:
"Tôi năm nay 75 tuổi, quê tại Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. Khi còn trẻ, vợ chồng tôi là công nhân bình thường, lương hưu 3000 NDT, còn vợ tôi là 2000 NDT. Dần dần mức lương tăng lên nhưng chỉ đủ đáp ứng cuộc sống, không quá dư dả.
Khi về hưu, ban đầu chúng tôi rất vui mừng vì được nghỉ ngơi sau những năm làm việc vất vả. Để tiết kiệm tiền, chúng tôi thường đi xe buýt, mang đồ ăn khô và nước uống để du lịch. Chúng tôi đã có những quãng ngày nghỉ hưu đáng nhớ.
Tuy nhiên chưa được bao lâu, vợ tôi đột ngột qua đời vì cơn nhồi máu cơ tim cấp tính, để lại tôi trải qua những ngày tháng cô quạnh.
Tôi có 1 con trai và 1 con gái. Con trai của tôi học rất giỏi, trúng tuyển vào một ngôi trường đại học có tiếng ở tỉnh khác. Ra trường, con được giữ lại tỉnh đó làm việc, sau đó gặp và kết hôn với vợ là người địa phương. Còn con gái của tôi có sức học bình thường, nên sau khi tốt nghiệp THPT đã đi làm và lấy chồng cách nhà tôi chưa đầy nửa giờ lái xe.
Hầu hết mọi người đều thấy mừng cho chúng tôi vì có 'đủ nếp đủ tẻ', con cái gần nhà. Thế nhưng, thực tế là chúng ít khi về, chỉ có dịp Tết nguyên đán mới có thể qua. Trước khi vợ qua đời, chúng tôi tự chăm sóc nhau. Nhưng giờ đây, tôi sống đơn độc, cố gắng không làm phiền con vì biết chúng bận rộn.
Nhưng càng ngày, sức khỏe càng giảm sút rõ rệt. Tôi bị huyết áp tăng, lượng đường trong máu cao. Có lần xuống nhà vứt túi rác, tôi chóng mặt và ngã xuống đất, lăn mấy bậc cầu thang. May mắn được người hàng xóm tốt bụng đỡ dậy.
Tôi nhanh chóng gọi điện báo với 2 con. Con gái nghe xong trách tôi sao không cẩn trọng rồi vội vàng chạy tới. Lần đó, tôi gãy xương chân, phải vào viện một thời gian. Còn con trai tôi lấy lý do đang tập trung ký 1 hợp đồng quan trọng, không thể vắng mặt tại công ty.
Lúc đó, tôi cảm giác rất tức giận, nhưng lại nghĩ, có lẽ con trai đang thực sự bận. Về phần con gái, tôi lại càng yêu thương nó hơn.
Có điều, sau lần đó, tôi cảm thấy mình bắt đầu hay quên. Trước kia, tôi có thói quen đọc sách báo, đọc xong sẽ lấy bút chép lại nội dung chính. Nhưng về sau, có hôm cả ngày tôi không thể chép vì không tìm thấy bút. Hay hôm khác khi đang đi dạo ở ngoài, tôi thấy mọi người đều nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ khiến tôi hoang mang. Khi trở về nhà, con gái tôi đã hét lên: "Bố ơi, giờ đang là mùa hè, tại sao bố lại mặc áo len?".
Chuỗi hành động này khiến tôi nhận ra có thể mình đang mắc bệnh Alzheimer. Và sau đó tôi đi khám, bác sĩ chẩn đoán đúng như vậy. Tôi lo sợ 1 ngày sẽ không còn nhớ điều gì, kể cả các con, các cháu. Tôi và vợ tuy đều là công nhậ bình thường, sống một đời đạm bạc, lương hưu không cao nhưng cũng tiết kiệm được 450.000 NDT (khoảng 1,5 tỷ đồng) và có một căn nhà.
Theo quan điểm của nhiều người thế hệ tôi, con trai là người thừa kế, con gái sau khi lấy chồng sẽ ít có trách nhiệm hơn với gia đình đẻ. Nhưng nghĩ lại lần trước, chính con gái là người tận tâm phục vụ, chăm sóc tôi, trong khi con trai không về. Thậm chí, sau khi tôi xuất viện, nó cũng thường xuyên tới thăm, nấu nhiều món ngon, dọn dẹp nhà cửa,... Nghĩ đi nghĩ lại, để cho công bằng, tôi dự định sẽ cho mỗi con một nửa số tiền mặt tiết kiệm và ngôi nhà đang ở.
Tôi lập tức gọi điện cho 2 con trao đổi về tài sản thừa kế. Ngay sau khi nghe xong, con trai tôi chia sẻ, vợ chồng con đều là viên chức, thu nhập cao nên sẽ nhường số tiền và ngôi nhà đó cho em gái. Bởi em gái có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Còn con gái lại nghẹn ngào tâm sự: 'Phận con gái lấy chồng nên không đòi hỏi tài sản phân chia. Số tiền và ngôi nhà bố nên để cho anh trai. Trước đây con mua nhà trả góp, anh trai đã hỗ trợ con một phần. Giờ con không thể tiếp tục đòi hỏi'.
Nghe xong tôi vừa buồn vừa vui. Điều tôi vui là các con hòa thuận, biết giúp đỡ nhau. Còn điều buồn là tôi đã hiểu lầm con trai, tuy con kiệm lời nhưng rất yêu thương em gái, đã hỗ trợ lúc khó khăn. Tôi cũng buồn vì bản thân không giúp đỡ được khi con thiếu thốn tài chính.
Cuối cùng, tôi quyết định viết di chúc để lại, ngôi nhà sẽ tặng con trai, còn số tiền tiết kiệm 1,5 tỷ đồng trao cho con gái để con có vốn làm ăn. Giờ tôi thấy thanh thản và không còn tiếc nuối điều gì. Vậy mới thấy, đôi khi chúng ta đánh giá con người quá sớm, không cẩn trọng suy nghĩ mọi việc mà đã ra quyết định. Ở cái tuổi này, không ngờ tôi vẫn còn học được bài học đắt giá như thế'.
Theo Phụ nữ số
Xem thêm: Lời cảnh tỉnh sâu sắc cho cha mẹ từ thầy giáo già: Tôi hối hận vì đã nuôi dạy con quá ưu tú
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận