Tâm thư xúc động của "chiến binh nhí" mắc K máu: Sẽ không có gì là không thể vượt qua, không có gì phải sợ!
Mắc K máu khi chỉ mới 12 tuổi, nhưng cô bé Lý Thị Thu Hoài không hề suy sụp, trái lại luôn giữ tinh thần lạc quan, quyết "chiến đấu" với căn bệnh quái ác.
Lý Thị Thu Hoài (12 tuổi, quê Tuyên Quang) không may mắc căn bệnh K máu (ung thư máu) quái ác. Thế là, từ một nữ sinh thông minh, học giỏi, em phải tạm rời xa trường học, tới điều trị tại Viện Huyết học – Truyền máu TW.
Tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng hiểu chuyện, chẳng mấy chốc cô bé đã hiểu mình mắc căn bệnh nghiêm trọng. Mặc dù hoang mang, sợ hãi nhưng em đã vờ như mình không biết để bố mẹ trấn tĩnh hơn. Em vượt qua nỗi mặc cảm, tự trách, cố gắng lạc quan, gồng mình chịu đựng quá trình điều trị đầy gian khó.
Để tự động viên mình, cũng như giãi bày tâm tư, Lý Thị Thu Hoài đã viết những dòng tâm thư đầy xúc động. Đọc tâm sự của em, thật khó có để cầm được nước mắt, xúc động trước sự mạnh mẽ, can đảm của cô bé 12 tuổi nỗ lực chiến đấu với bệnh K. Dưới đây là nguyên văn tâm thư của em:
Từ khi 12 tuổi, con đã bị ung thư máu. Đó có thể gọi là cú sốc đầu đời của con. Từ đó, cuộc sống của con và cả gia đình con đã thay đổi rất nhiều.
Trước khi bị ốm, con đã học rất giỏi, đạt được nhiều thành tích xuất sắc. Con luôn chăm chỉ, chuyên cần học tập và hay tham gia các cuộc thi mà trường tổ chức.
Nhưng tới tháng 02/2022, khi con đang học lớp 6, con cảm thấy mệt, chóng mặt, đau đầu, buồn nôn và chảy máu cam. Rồi một ngày vẫn như bao ngày khác, con ngồi trong phòng làm bài, đột nhiên con không nhìn thấy gì, mọi thứ xung quanh đều xoay tròn và mờ đi.
Con được bố mẹ đưa đi nhiều bệnh viện để khám và phải chọc tủy. Khi ngồi chờ trước phòng chọc tủy, con rất lo sợ và đã khóc. Mẹ đã an ủi con, giúp con đỡ sợ hơn một chút. Khi vào chọc tủy, vừa nằm xuống một lúc, con chưa cảm thấy đau gì cả, các bác sĩ đã bảo là xong rồi. Con rất vui vì chọc tủy không đau như con tưởng tượng.
Mấy ngày sau, bố mẹ nhận được kết quả chọc tủy của con. Khi nghe tin con bị ung thư máu, con biết là bố mẹ rất buồn. Cảm giác đó chỉ những người làm cha, làm mẹ mới hiểu được, khi đứa con mang thai chín tháng mười ngày, vất vả nuôi lớn, dành bao tình yêu thương mà lại ốm như vậy. Đó cũng là cảm giác, bầu trời bỗng trở nên tối tăm, u ám, như tảng băng tan giữa mùa đông lạnh giá.
Con không biết làm gì để an ủi bố mẹ nên đã tỏ ra như không hề biết mình bị bệnh để bố mẹ trấn tĩnh hơn. Con đã nghĩ mình là một gánh nặng, mình chỉ biết đem lại rắc rối cho người khác.
Nhưng câu nói của bố: “Có bố mẹ ở đây, chắc chắn sẽ vượt qua thôi” đã thay đổi suy nghĩ của con. Con không phải là gánh nặng, cũng không phải là người gây ra rắc rối mà là người cần phải cố gắng và kiên cường, con phải mạnh mẽ hơn để bố mẹ yên tâm về con.
Có rất nhiều nỗi sợ mà con gặp ở Viện như: tiêm tủy, chọc tủy, lấy máu… Nhưng nhờ có bố mẹ, nhờ các y bác sĩ rất tâm lý, luôn làm cho con cười, con đã dần chiến thắng những nỗi sợ đó.
Nhiều lúc con buồn và ngồi nghĩ: Tại sao con lại đến với thế giới này? Vì sao con không được bình thường, khỏe mạnh, giỏi giang, xinh đẹp như bao người khác? Tại sao bố mẹ đã cực khổ nuôi con lớn mà con lại làm cho bố mẹ phải lo lắng và vất vả như vậy? Bố mẹ còn phải đi vay mượn tiền để cho con đi viện…
Có hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu con. Nhưng khi bố mẹ nói: “Chỉ cần con luôn khỏe mạnh thì vất vả ra sao cũng được. Bố mẹ sẵn sàng hy sinh vì con”, con đã nghĩ khác. Nếu không thể khỏe mạnh như người khác thì con có thể ốm thay bố mẹ, để bố mẹ luôn mạnh khỏe.
Con cũng biết, bố mẹ luôn sẵn sàng gánh vác thay cho con, bị bệnh thay con. Vậy nên con phải ăn thật nhiều, chuyên tâm chữa bệnh để được ở bên bố mẹ nhiều hơn.
Từ khi bị bệnh, con nhận ra sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe là thứ không gì có thể đánh đổi được. Con tự nói với mình: “Không nên buồn và lo lắng, chúng ta chỉ cần nỗ lực, kiên trì, mạnh mẽ, rồi sẽ khác thôi. Hãy suy nghĩ lạc quan lên nhé! Những việc còn lại thì hãy để bác sĩ lo, chúng ta chỉ cần làm theo là sẽ không đau và cũng sẽ không sợ nữa!”.
Khi bị ốm, con nghĩ sẽ rất buồn và không có ai chơi cùng, nhưng ở Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương có các cô ở Phòng Công tác xã hội, các cô giáo, anh chị tình nguyện viên… Các cô chú, anh chị hay tổ chức các lớp học, trò chơi ở thư viện. Các dịp lễ như 20/11, Giáng sinh… các cô chú sẽ tập văn nghệ cho chúng con biểu diễn.
Con không có cảm giác cô đơn hay buồn phiền nữa. Con cảm thấy ở Viện có rất nhiều niềm vui và cảm động trước sự quan tâm của các cô chú, anh chị khi ở bên chúng con, lúc dạy học cho chúng con.
Con còn được biết thêm về các chế độ dinh dưỡng, cách giữ vệ sinh… Điều cần nhất với bệnh ung thư máu đó là ăn uống đủ chất, hợp tác với các bác sĩ để chữa bệnh, suy nghĩ tích cực, vô tư, yêu đời, ngủ nghỉ đúng giờ giấc, không ăn những đồ ăn có hại cho sức khỏe.
Con cảm ơn các y bác sĩ đã luôn tận tâm chăm sóc và dành những điều tốt nhất có thể cho chúng con. Con chúc các bác luôn mạnh khỏe, hạnh phúc bên gia đình và con mong các y bác sĩ sẽ luôn thất nghiệp để không ai là bệnh nhân của các bác nữa.
Con cảm ơn bố mẹ đã luôn hy sinh vì con, con cảm ơn các cô giáo đã luôn bồi đắp thêm kiến thức cho con khi ở Viện.
Bây giờ, con chỉ mong ước một điều mà con nghĩ ai cũng sẽ mong muốn đó là mau khỏe, hết bệnh để được trở thành người bình thường và về đi học cùng các bạn ở trường.
Sẽ không có gì là không thể vượt qua, không có gì phải sợ! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua căn bệnh ung thư máu này! Hãy cố gắng lên nhé!
Đau đáu với thực trạng rất nhiều trẻ em VN bị đuối nước, Nguyễn Thị Ánh Viên ngoài việc đang dạy bơi trực tiếp, dạy bơi qua mạng xã hội còn khát khao đi khắp cả nước dạy bơi, và xem đó là điều ý nghĩa nhất cho cuộc đời mình.
Cha mẹ thông thái không cho con vàng bạc mà truyền dạy cho con những chân lý ở đời. Đó là hành trang làm người, hành trang để sau này con có thể "hóa rồng, hóa phượng".
Sống ở đời xin ghi nhớ: Giữ cho cơ thể khỏe mạnh; giữ cho đôi mắt rộng mở; giữ cho miệng luôn vui vẻ; giữ cho tâm trí luôn an lành. Đó là 4 vị trí phong thủy thượng đẳng trên cơ thể.
Cha đem nhà đi thế chấp, mẹ tha hương làm thuê 8 năm, một cô gái bại não ở Quý Châu đã tự học trang điểm, kiên trì làm video suốt 3 năm để giúp gia đình trả nợ.
Tối 16/12, tại Nhà hát Hồ Gươm (Hà Nội) diễn ra Gala trao Giải thưởng Hành động vì Cộng đồng năm 2025, vinh danh các dự án, ý tưởng xuất sắc, những hành động vì cộng đồng.
Chiến sĩ Nguyễn Mai Thi, Phòng Cảnh sát PCCC và CNCH (PC07), Công an TP.HCM – người đã dũng cảm cứu nữ sinh Võ Thu Trâm trước mũi xe container lao tới khi đang hỗ trợ khắc phục hậu quả bão lũ tại Đắk Lắk.
Giữa những ngày chuẩn bị hàng cứu trợ, một người phụ nữ ở Đồng Nai âm thầm nấu 300 suất bún "tiếp sức" cho những người xa lạ đang hướng về miền Trung - Tây Nguyên bị lũ lụt.
Đoạn clip ghi cảnh người đàn ông ở TPHCM đi lại, nói chuyện khó khăn mang heo đất, bên trong có 5 triệu đồng đến hỗ trợ người dân vùng lũ gây xúc động mạnh cho cư dân mạng.
Mực nước dâng cao, sau khi đưa người thân lên tầng hai an toàn, anh Tấn cùng các thanh niên khoẻ mạnh trong gia đình di chuyển trên 3 cái ghe đi từng nhà dân để đưa đồ ăn, nếu ngập nặng không nơi trú ẩn sẽ đưa về nhà mình.
Thay vì nhận thanh toán vào số tài khoản của mình, chủ tiệm giặt ủi ở phường Dĩ An (TPHCM) dán số tài khoản của MTTQ lên cửa để khách thanh toán vào đó, ủng hộ đồng bào vùng bão lũ miền Trung.
Mỗi ngày, bà giáo U80 Nguyễn Thị Ba bán được khoảng 240 tờ vé số, số tiền lời được chia thành 3 phần để nuôi “lớp học tình thương” dành cho các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn.
Nhận thấy san hô ở vùng biển quê hương Cô Tô dần biến mất, nhóm bạn trẻ đã bỏ ra hàng trăm triệu cùng vô vàn công sức với mong muốn hồi sinh những rạn san hô sừng hươu.
Suốt hàng chục giờ đồng hồ vật lộn với sóng dữ giữa trùng khơi, như có phép nhiệm màu, 3 người đàn ông ở đặc khu Lý Sơn đã thoát chết một cách thần kỳ.
Vụ tai nạn điện kinh hoàng cướp mất 2 tay và 1 bên chân khiến người đàn ông Hà Nội rơi vào bi kịch. Anh tưởng đời mình thế là hết cho đến khi gặp được người phụ nữ kém 6 tuổi, bắt đầu hành trình yêu và chữa lành quá khứ đầy thương tổn.