Ngày mẹ mất – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngày mẹ mất tôi chỉ nghỉ mẹ đang ngủ thôi, nhưng tôi chờ mãi vẫn chẳng thấy mẹ về… đến khi ấy tôi mới biết mình mất mẹ thật rồi. Mẹ ơi!

Ngày mẹ mất – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngày mẹ mất tôi chỉ nghỉ mẹ đang ngủ thôi, nhưng tôi chờ mãi vẫn chẳng thấy mẹ về… đến khi ấy tôi mới biết mình mất mẹ thật rồi. Mẹ ơi!

Ngày mẹ mất, tôi chẳng đau lòng mấy vì chỉ nghĩ mẹ đang ngủ trong một chiếc hộp lớn thôi. Mẹ ngủ vài hôm rồi sẽ trở lại và ở cạnh tôi, quan tâm, chăm sóc tôi như ngày trước.

Màn đêm buông xuống, tôi dần cảm thấy trống rỗng với một khoảng không lớn trong tim. Tôi nằm chờ mẹ, nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn chẳng thấy mẹ về, thế là tôi òa khóc nức nở cho đến khi mệt quá rồi tự chìm vào giấc ngủ.

Cứ thế, thời gian trôi đi, sự trưởng thành dạy tôi hiểu về sự sống và cái chết. Khi ấy tôi mới nhận ra ngày mẹ mất là ngày mà tôi không còn mẹ trên đời.

Thế nhưng sau khoảng thời gian u buồn đó, trái tim tôi vẫn cố chấp giữ những kỷ niệm đẹp mà tôi đã có với mẹ để làm hành trang sống.

Tôi nhớ hồi đó nhà tôi nghèo lắm, mái nhà được lợp bằng cây cỏ lau, gian bếp lúc nào cũng thơm mùi khói được đốt bằng cây khô và rơm rạ. Tôi thường quẩn quanh chân mẹ mỗi khi mẹ vào bếp.

Vào một sáng nọ, mẹ gọi: “Con gái ơi, đặt giúp mẹ nồi cơm lên bếp nhé!”.

Tôi nghe vậy nhanh nhảu đáp: “Dạ mẹ!”.

Ít giây sau ngọn lửa bùng lên rất to, cháy luôn cả chiếc rế lót dưới nồi cơm, chiếc cuối cùng còn sót lại trong nhà.

ấy thế mà mẹ chẳng giận hay quát mắng gì, chỉ cười nói: “Mới sáng mồng một mà con gái làm cháy mất chiếc rế của mẹ rồi, bắt đền đấy nhé!”.

Tôi nhớ luôn cả những ngày mưa gió rét, bốn mẹ con chen chúc nhau trên chiếc giường chật hẹp. Mẹ ôm tôi, hôn lên mái tóc rồi nhỏ giọng thầm thì: “Mẹ mệt quá!”.

Tôi nghe mẹ nói đó nhưng khi ấy còn nhỏ quá nên vô tư chẳng biết gì.

Mỗi lần nhớ về những ngày cuối cùng được ở bên mẹ, tôi đau đớn vô cùng. Giá như tôi có thể ôm mẹ một cái thật lâu, thật chặt. Giá như tôi có thể nói với mẹ: “Con thương mẹ lắm, mẹ ơi!”.

Cho đến sau này, khi trưởng thành hẳn tôi mới nhận ra một điều rằng, tôi hoàn toàn không mất mẹ. Mẹ vẫn đang ngủ trong chiếc hộp lớn như cô bé 7 tuổi năm nào đã nghỉ, chỉ khác là chiếc hộp ấy chính là trái tim tôi. Tình yêu có thể khiến cho tôi gặp mẹ mọi lúc. Và tôi tin chắc rằng, khi tôi hạnh phúc là mẹ sẽ hạnh phúc.

Sưu tầm

Xem thêm: Những tiếng chuông cửa – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm