Tôi và chồng là người cùng làng. Nhà chồng tôi thuộc gia đình khá giả trong lòng, nhưng chồng tôi lại có ngoại hình không đẹp mắt lắm nên không được lòng chị em trong làng. Còn tôi lại khá xinh xắn, ưa nhìn nên được rất nhiều người tán tỉnh, ngỏ lời.
Việc tôi quyết định lấy chồng tôi cũng là cơ duyên sau vài lần tiếp xúc, gặp gỡ tôi thấy anh là người tốt bụng, hào phóng và sống có trách nhiệm. Hơn nữa, anh cũng theo đuổi tôi nhiều năm, “mưa dầm thấm đất” tôi cũng dần dần có cảm tình với anh nên mới quyết định tiến tới hôn nhân.
Ngày chúng tôi yêu nhau, cả hai đã trở thành tâm điểm bàn tán của cả làng. Mọi người đều cho rằng tôi vì ham giàu nên mới lấy anh. Tôi lẳng lặng cho qua, không giải thích gì nhiều, chỉ cần mình và gia đình hiểu là được.
So với những người tán tỉnh tôi, chồng tôi là người thật thà và chân thành nhất. Anh không màu mè mà luôn quan tâm đến tôi từ những việc nhỏ nhất. Dù nhà khá giàu có nhưng tính anh rất khiêm nhường, biết cư xử chừng mực với mọi người xung quanh.
Đầu năm rồi, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới sau 2 năm yêu nhau. Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ, cỗ bàn được chuẩn bị đầy đủ, ấm cúng và trọn vẹn. Người trong làng ai nấy đều khen ngợi đám cưới hoành tráng. Bố mẹ tôi cũng cảm thấy “mát mặt” vì con gái được gả vào gia đình tử tế.
Cuối tháng trước, tôi và chồng bàn nhau muốn đầu tư một mảnh đất vừa được phân lô với giá rất hợp lý. Chồng tôi cũng có sẵn tiền nhưng bị thiếu 100 triệu nữa. Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo chồng bán ít vàng hôm cưới, vàng đang được giá nên bỏ ra dùng cũng được. Ban đầu chồng không đồng ý, bởi đó là số vàng tôi được bố mẹ chồng tặng. Nhưng sau một hồi thuyết phục, anh cũng chấp nhận.
Hôm ấy, sau bữa cơm, vợ chồng tôi dẫn nhau ra tiệm vàng ngoài thị trấn để bán vàng. Nào ngờ, vừa vào cả hai đã phải xấu hổ, bẽ bàng đi ra khi cô chủ tiệm vàng nói số vàng này đều là vàng giả.
Tôi đứng chôn chân tại tiệm vàng. Chồng thấy vậy thì động viên và nói sẽ mua lại tặng tôi toàn bộ số vàng đó, thay mặt bố mẹ xin lỗi tôi. Nhưng tôi không muốn để yên chuyện này, tôi phải làm cho ra lẽ.
Tôi gặp bố mẹ chồng và hỏi về chuyện số vàng giả được tặng trong ngày cưới. Mẹ chồng tôi mặt tỉnh bơ nói với tôi: "Bố mẹ cứ tặng tạm trước, nào vàng hạ sẽ mua cho con sau. Vàng đang đắt thế tội gì mà mua. Nhà mình làm ăn, nên phải cân nhắc tính toán kỹ càng chứ con".
Bố chồng nghe vậy cũng vội đỡ lời: "Con thông cảm, đợt này nhà mình buôn bán cũng chậm hơn. Mình cần làm hình ảnh và tạo uy tín, sau này mới dễ làm ăn nên bố mẹ đành làm như vậy. Bố xin lỗi con, bố mẹ sẽ xử lý chuyện này sớm".
Tôi chán đến mức chẳng buồn nói gì thêm. Nhìn sang chồng, tôi cũng thấy tội cho anh, nên cũng nín nhịn để chuyện này sang một bên, coi như thấu hiểu cho khó khăn của gia đình chồng.
Nhưng chuyện ở quê chẳng ai giấu được lâu, chỉ vài ngày sau, mẹ tôi đã gọi điện hỏi tôi về chuyện vàng giả. Mẹ tôi nói, đi ra chợ bị mấy người kéo lại hỏi chuyện. Tôi nghe mẹ kể liền không kìm nén được bật khóc vì nhục nhã và thương gia đình tôi.
Bố mẹ tôi dù kinh tế không khá giả, ngày con cưới cũng ráng vàng tặng cho con đàng hoàng. Lễ cưới được tổ chức tử tế mặc cho nhiều khoản phải nợ đến khi có tiền mừng mới trả được.
Sau khi nhà tôi biết chuyện, tôi cảm thấy ghét gia đình chồng nên cũng thấy bực bội với chồng. Tự nhiên, tôi thấy chồng tôi rất nhu nhược. Cuộc sống tại nhà chồng tôi cũng rất gượng gạo từ ngày chuyện vàng giả bị bàn tán khắp làng.
Mẹ chồng nghi ngờ tôi đã để lộ chuyện vàng giả với nhà mẹ đẻ nên mới có nhiều người biết. Sự nghi kỵ lẫn nhau khiến cuộc sống vợ chồng son không còn hạnh phúc, nồng nhiệt nữa.
Tôi không biết phải làm sao để cuộc sống có thể bình thường trở lại. Bố mẹ chồng tính toán nhưng chồng tôi lại thật lòng thương tôi và anh không hề biết chuyện. Lúc tỉnh táo tôi nghĩ được vậy nhưng khi tức giận, tôi thật sự muốn bỏ tất cả.