Gom đủ thất vọng sẽ rời đi – Câu chuyện đáng suy ngẫm
Tôi đã cố gắng chịu đựng để sinh con trong nước mắt. Anh nên hiểu là, con người ta gom đủ thất vọng sẽ tự rời đi. Tôi có thể mù quáng nhất thời, chứ không mù quáng vĩnh viễn.
Chỉ còn 5 ngày nữa là nhà em dọn đi nơi khác để sinh sống. Ấy vậy mà em cãi lời gia đình ở lại để lấy tôi làm chồng, mặc cho bố mẹ ra sức ngăn cản.
Tôi biết em yêu tôi nhiều, nên tôi thường ra giá này nọ với em. Khi tôi bảo: “Lấy tôi trước tiên em phải chiều lòng mẹ tôi, kế nữa là chiều lòng em chồng. Và đặc biệt không được tự ý làm điều gì nếu như tôi chưa cho phép”. Nghe vậy em buồn, mắt đỏ hoe nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, chấp nhận yêu cầu của tôi vô điều kiện.
Trước khi về nhà tôi, tôi hứa sẽ làm đám cưới với em, một đám cưới giản dị để em có danh phận chính thức. Nhưng rồi tôi lại nuốt lời vì mẹ tôi bảo làm đám cưới tốn kém lắm.
Em nghe vậy thì ngập ngừng bảo: “Em không ham đám cưới, nhưng đó là danh dự của người con gái trước khi về nhà chồng”.
Tôi nghe thấy nhưng lờ đi. Và thế là em lặng lẽ về nhà tôi làm dâu. Hàng xóm thấy vậy buông lời dị nghị, họ nói em xinh đẹp như vậy mà “mặc áo gấm đi đêm”, chắc là lỡ dính bầu rồi.
Em nghe vậy buồn lắm, khóc thầm mấy đêm liền. Nhưng tôi chẳng cần an ủi, vì em yêu tôi nên sẽ vượt qua được chuyện này thôi. Với lối suy nghĩ đó, tôi dần dần trở nên tự mãn, không một chút lo sợ mất em.
Lúc em mang thai, tôi vẫn bắt em làm những chuyện nặng nhọc như gánh nước, cuốc đất trồng rau, đi bộ 5-7 km để đi làm… với lý do làm nhiều cho dễ đẻ.
Thế rồi vào một ngày cuối đông, em kêu đau bụng, tôi rước mụ về đỡ đẻ cho em. Khi ấy, tôi tham công tiếc việc nên mặc em đau đớn quằn quại, tôi vẫn ra khỏi nhà đi làm.
Một tháng sau khi sinh, em bước xuống giường đi lại cho khỏe người. Trông em lúc này hấp dẫn lạ thường, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Dù muốn nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ thêm 2 tháng nữa để quấn quýt cùng em.
5 giờ sáng, lúc mọi người trong nhà đang say ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng em lục đục ở phòng bên cạnh. Tôi qua xem thì thấy em đang soạn hết đồ đạc cho vào giỏ. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Em dửng dưng đáp: “Em về nhà em?”.
Tôi nghe vậy thì giận dữ: “Ai cho phép em đi? Em có hỏi chồng em chưa?”.
Vừa dứt lời tôi định đưa tay lên tát thì em chụp tay tôi lại, nói vào mặt tôi như tát nước: “Anh mà là chồng của tôi ư? Anh có bỏ tiền ra để cưới tôi chưa? Anh là chồng tôi mà lại nhẫn tâm để tôi làm những việc nặng nhọc khi tôi mang bầu ư? Anh là chồng tôi vậy mà khi tôi đau đẻ, ở cửa sinh tử thì anh ở đâu? Anh trả lời tôi đi? Tôi đã cố gắng chịu đựng để sinh con trong nước mắt. Anh nên hiểu là, con người ta gom đủ thất vọng sẽ tự rời đi. Tôi có thể mù quáng nhất thời, chứ không mù quáng vĩnh viễn nhé!”.
Tôi run rẩy giữ tay em lại, nhưng em hất tay tôi ra. Sau đó, em bồng con đi ra khỏi cửa khi trời vừa hửng sáng…
Sưu tầm
Xem thêm: Ngày gia đình – Câu chuyện đáng suy ngẫm
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận