Cô chủ tiệm bún – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ai lần đầu vào quán, chưa hiểu rõ tính tình cô chủ tiệm bún thì chắc sẽ nghĩ cô là người khó tính. Nhưng khi tiếp xúc rồi mới rõ cô hay ăn to nói lớn nhưng bụng dạ rộng lượng, thương người lắm.

Cô chủ tiệm bún – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ai lần đầu vào quán, chưa hiểu rõ tính tình cô chủ tiệm bún thì chắc sẽ nghĩ cô là người khó tính. Nhưng khi tiếp xúc rồi mới rõ cô hay ăn to nói lớn nhưng bụng dạ rộng lượng, thương người lắm.

“Đã dặn là cho bún, cho thịt vào tô trước rồi mới cho nước dùng, nói ra rả bao nhiêu lần rồi mà mày cứ thích làm ngược là sao?”, giong cô chủ tiệm bún oang oang.

Hôm trước, đang chưa biết ăn gì thì tôi tạt vào một quán bún bò bên đường. Vừa vào quán, tôi đã nghe tiếng quát tháo ầm ĩ như vậy.

Cô chủ tiệm bún là một người phụ nữ có dáng vẻ khá to béo, độ chừng ngoài 50. Trước mặt cô là một câu sinh viên năm nhất năm hai gì đó.

Giọng cậu lí nhí đáp: “Dạ, cháu xin lỗi cô. Để cháu tay lại nước dùng mới ạ”.

“Bố mẹ ở nhà không dạy mày à? Mày cho vào rồi thì con thay làm gì nữa? Không phải thay nữa”.

Nói rồi, người phụ nữ tiến lại quầy: “Lần này là lần cuối cùng nghe chưa! Một lần nữa thì nghỉ việc đi”.

Cậu sinh viên dạ dạ vâng vâng rồi vội vàng bưng tô bún ra bàn cho khách.

Lúc sau có mấy cô chú dân văn phòng bước vào quán, vừa trông thấy họ người phụ nữ lại ngồi bên trong nói vọng ra: “Đi mấy người?”.

“Dạ 4 người ạ!”.

“Ngồi đấy”, cô chủ tiệm bún chỉ vào bàn đầu tiên.

Một chị khách khác bước vào quán, giọng cô chủ tiệm lại oang oang: “Ăn gì?”.

“Dạ, cho cháu một bát bún bò đầy đủ ạ!”.

Nghe chị nói xong cô chẳng nói thâm gì, đứng dậy đi vào bên trong quầy, hất cằm ra hiệu cho cậu sinh viên phục vụ.

Lúc sau thấy cậu sinh viên xếp bát đũa của khách ăn xong chuẩn bị đem ra rửa thì cô bảo cứ để đấy rồi tự tay chuẩn bị cho cậu một tô bún đầy, bảo: “Cứ để bát đũa đấy, vào trong ăn đi đã”.

Tôi quay ra thì thấy cô chủ tiệm đã rửa sạch sẽ đống bát đũa ngổn ngang đó. Cả khâu chuẩn bị lẫn khâu hậu kỳ cô đều không giấu diếm gì khác mà làm ngay tại chỗ. Mọi người đến quán bún của cô chắc cũng vì thấy sạch sẽ nên yên tâm ăn hơn hẳn.

Một hôm nọ tôi quay lại quán của cô, lúc ăn xong thì trời bất ngờ mưa tầm tã. Có một chú khách ở cách khá xa mà lại quên không mang áo mưa, chắc là sợ trễ giờ nên cứ nhìn đồng hồ trông rất vội vã. Thế là cô chủ tiệm bún chạy vào trong nhà lấy cái áo mưa ra đưa cho chú bảo: “Chú cầm lấy mà mặc tạm, nào qua quán chị thì trả lại”.

 Một lần khác nữa, tôi lại qua quán cô ăn, có một bác mặc đồ bệnh nhân, chống nạng đi tới. Quán cô gần bệnh viện nên người bệnh qua ăn khá nhiều. Ăn xong thấy bác loay hoay một hồi lâu, cô thấy thế tiến lại cười bảo: “Chân bác đỡ chút nào chưa? Bữa nay em mời!”.

Xem thêm: Trả nợ cho em trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm