Giai thoại rung động lòng người về vị chưởng môn võ công thâm hậu khóc con đến mù mắt

Câu chuyện vị trưởng môn tài đức vẹn toàn Hồ Ngọc Doãn khóc con đến mù mắt đã trở thành giai thoại rung động lòng người ở xứ Quảng. 

Đỗ Thu Nga
06:00 02/07/2021 Đỗ Thu Nga
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Chuyện về võ đường Hồ Tấn

Võ đường Hồ Tấn nằm bên dòng sông Bàn Thạch (phường Hòa Hương, TP Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam) do chưởng môn Hồ Ngọc Doãn cai quản. Điều đặc biệt ở võ đường này là chưởng môn đã ngoài 70 tuổi, bị mù hai mắt nhưng vẫn minh mẫn, say mê võ thuật.

Theo Báo Pháp luật Việt Nam, võ đường này là do ông nội của ông Hồ Ngọc Doãn là Hồ Lan Đình (1884-1932, còn gọi là Chánh Lơn) sáng lập vào năm 1914 tại phủ Hà Đông (bây giờ là TP Tam Kỳ). Vốn là người đam mê võ thuật nên từ khi mới 15 tuổi, cụ Đình đã mang tay nải phiêu bạt khắp 3 xứ kinh kỳ và sang cả Trung Quốc để học hỏi tinh hoa võ thuật. 

Đến năm 30 tuổi cụ trở về quê nhà và xây dựng võ đường Hồ Tấn. Những bài võ Hồ Tấn phái nức tiếng khắp thiên hạ. Và cũng vì thế mà cụ Đình được triều Nguyễn mời ra làm quan trị nạn thổ phỉ hoành hành.

chuyen-truong-mon-vo-quan-o-xu-quang-khoc-con-den-mu-mat-6
Cụ Hồ Lan Đình - người sáng lập võ phái Hồ Tấn

Đến năm 1916, với võ nghệ cao cường, cụ đình đã đánh tan tác một đội quân phản nghịch, được vua Khải Định ân thưởng, phong chức chánh tổng. Từ đó, cụ được gọi là Chánh Lơn. 

Sau khi ngán cảnh quan trường, cụ Chánh Lơn cáo quan về quê chuyên tâm phát triển võ đường, hành hiệp trượng nghĩa. Từ năm 1917 đến 1921, ngài Chánh Lơn cùng với võ đường của mình đã tổ chức nhiều cuộc biểu diễn võ thuật quyên góp rất nhiều tiền bạc để cứu trợ đồng bào bị thiên tai bão lụt nên tiếng thơm vang khắp nơi.

Theo các võ sư, các bài võ Hồ Tấn có giá trị cao bởi tập hợp nhiều chiêu thức, đòn thế phong phú, chặt chẽ, có tính khoa học cao. Mỗi chiêu thức đều được cấu tạo bởi thân pháp, bộ pháp, thủ pháp, cước pháp rất hiểm hóc, tinh vi, dễ đánh trúng vào yếu huyệt của đối phương.

Võ đường Hồ Tấn nổi tiếng bởi 18 bài quyền được coi là tài sản vô giá, trong đó có bài Ngũ hổ quyền. Đây là bài quyền mà các môn sinh ham học nhất. 

Dù mong võ quán phát triển khắp nơi nhưng cụ Chánh Lơn không muốn truyền dạy võ công cho con trai là Hồ Tấn Ba (1914-1989) bởi ông này tính tình nóng nảy, dễ sinh họa. Tuy nhiên, ông Tấn Ba đã đứng nấp sau tấm vách học các bài quyền cha dạy môn sinh. Cứ như thế, ông Tấn Ba dần tinh thông võ nghệ của cha.

chuyen-truong-mon-vo-quan-o-xu-quang-khoc-con-den-mu-mat-7
Các môn đồ của võ đường Hồ Tấn biểu diễn võ thuật

Khi võ sĩ Nhật Bản đến Quảng Nam dựng đài thách đấu và các võ sĩ mạnh khi đó không ai thắng nổi. Ông Tấn Ba đứng xe từ đầu thấy vậy liền xuất chiêu hạ được võ sĩ ngoại quốc. Từ đó, cụ Chánh Lớn mới chính thức truyền lại võ công tinh hoa của Hồ Tấn phái cho con trai. Sau này, ông Tấn Ba trở thành võ sư danh tiếng, kế nghiệp chức chưởng môn của cha.

Ông Tấn Ba không chỉ chăm bồi đắp võ thuật mà còn được đánh giá là người văn võ song toàn. Ông đã nghe theo tiếng gọi của Đảng và Bác Hồ để làm cách mạng. Năm 1945, vị trưởng môn này cùng các môn sinh tham gia cướp chính quyền ở phủ Tam Kỳ cùng với lực lượng vệ quốc dân bắt sống Tỉnh trưởng Quảng Nam Hồ Ngận.

Sau đó vì lo sợ thực dân truy lùng, ông Tấn Ba đã truyền lại chức chưởng môn cho con trai là Hồ Ngọc Doãn. Thời điểm đó, ông Doãn là giáo viên Anh văn và Toán đang dạy ở trường cấp 2-3 Đức Trí (nay là Trường THPT Phan Bội Châu, Tam Kỳ).

Theo lời cha, ông Doãn từ bỏ nghiệp "gõ đầu trẻ" trở về cai cải võ đường. Chặng đường nối nghiệp cha của ông gặp nhiều khó khăn. Nhưng với quyết tâm giữ gìn võ đường, ông đã kiên trì tập luyện. Võ đường ngày càng thu hút nhiều môn sinh tề tựu. Đến nay, khi ông Doãn đã già yếu và mắt không nhìn thấy nhưng môn sinh vẫn đến học rất đông.

chuyen-truong-mon-vo-quan-o-xu-quang-khoc-con-den-mu-mat-7
Võ sư Hồ Ngọc Doãn khóc con đến mù mắt

Ông Doãn từng tâm sự, võ thế gia Hồ Tấn là môn võ cổ truyền dân tộc nên ông sẽ cố gắng truyền thụ hết những tinh hoa, tinh túy cho lớp con, cháu của mình. Ông quyết không để môn võ này thất truyền...

Theo lão võ sư mù, học võ là học đạo làm người, phải biết trượng nghĩa, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, phải biết giúp đời, giúp nước... Đó cũng là tiêu chí cao nhất để ông chọn đệ tử nhập phái.

“Học võ trước hết là để lấy cái Đạo, từng đòn thế đều toát lên thần lực của nhãn pháp, nội lực của khí pháp, sự an nhiên tự tại của tâm pháp. Từng nhịp điệu, tiết tấu, độ cương nhu của chiêu thức trong bài quyền đều thể hiện nghệ thuật dung hòa cái đẹp trong uy lực dụng võ”, vị chưởng môn chia sẻ.

Giai thoại chưởng môn khóc con đến mù mắt

Ông Doãn không chỉ là võ sư tài đức vẹn toàn mà còn là người cha hết mực yêu thương con cái. Ông có 6 người con nhưng con trai chỉ có một. Với mong muốn con trai là anh hùng cái thế kế nghiệp cha phát triển võ đường Hồ Tấn, ông đặt tên cho con là Hồ Dung Chí (SN 1972). 

Giống như ông nội, từ nhỏ Dung Chí đã mê võ. Trong số đệ tử của ông Doãn ngày ấy, Dung Chí sớm nổi lên với thân thế nhanh nhẹn, thông minh, đúng chất "con nhà nòi". Thế nhung, Dung Chí bạc phận, sớm rời xa cõi đời này.

Mỗi lần kể về con trai, lão võ sư rất buồn. Đôi mắt của ông cũng vì khóc con mà trở nên mù lòa: "Năm 1991, khi Chí đang chuẩn bị đi học ở Trường Đại học Y khoa Huế thì tối đó nó cùng bạn bè đi chơi. Nó và bạn vừa ra đến cổng thì gặp 2 kẻ say rượu tông vào. Nó đã ra đi khi mới 19 tuổi. Vợ chồng tôi hy vọng nó sẽ kế tục võ phái. Thương con, thấy mình có lỗi với tổ tiên nên tôi không cầm lòng mà khóc mãi”.

chuyen-truong-mon-vo-quan-o-xu-quang-khoc-con-den-mu-mat-9
Một số chứng nhận của triều Nguyễn đối với võ phái Hồ Tấn

Ngày đó nhiều người còn tưởng chưởng môn mải mê tập võ đến mức mù mắt. Nhưng ít ai biết được, ông khóc con đến mức mù lòa.

“Trước khi Dung Chí mất, một dịp nọ, có thư từ trong Bình Định gửi ra mời võ đường tham gia đấu võ. Rà soát một lượt, tôi chọn con mình đi ứng đấu. Tôi nói với con đi thi cũng là đi học, có va chạm thì mới tiến bộ và học võ uyên thâm hơn”, vị trưởng môn kể.

Ngày đi, vì không kịp may áo mới nên Chí mượn một chiếc áo của bạn, sau lưng áo có viết 3 chữ Hán. Cuộc thi ấy, nó chỉ được giải Đồng nên ra về rất buồn.

"Sau này, có người nói lại với tôi rằng trong cuộc thi đó, Chí biểu diễn rất tốt bài võ khiên (bài võ bị thất truyền đã lâu) nên ban giám khảo chấm giải vàng. Thế nhưng do trên áo đấu có 3 chữ Hán, thời đó dư luận lại đang có tư tưởng bài Trung Quốc nên người ta đã hạ xuống giải đồng”, chưởng môn kể lại chuyện buồn năm xưa.

Ông Doãn cũng luôn cho rằng, mình có lỗi trong những việc không may xảy ra với con trai nên khi con mất, ông đau đớn vô cùng. Vị chưởng môn này ngày đêm khóc thương con. Thậm chí còn sáng tác bài thơ khóc con rất xúc động: 

“Dung thân tròn hai mươi tuổi

Chí lớn gửi bóng trăng xa

Tan lòng cha, nát lòng cha

Quãng đời còn lại như là chiêm bao”.

Bao năm tháng trôi qua nhưng nỗi đau mất con vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai. Lòng ông vẫn âm ỉ nỗi đau ngày ấy. Dù mắt đã mù lòa nhưng mỗi khi nghĩ về con, những giọt nước mắt cứ trực lăn dài trên má.

Mặc dù mất đi đứa con ngoan hiền nhưng ông Doãn vẫn không ngừng cống hiến cho đời. Bình tâm lại sau chuyện con mất, ông Doãn tiếp tục dạy võ cho các môn đồ. Ông truyền cho các đệ tử võ thuật và đạo đức làm người.

Ngoài thời gian dạy võ thuật, ông vùi đầu vào nghiên cứu y thuật. Nghề y cũng là nghề truyền thống của gia đình ông, từ thời chưởng môn Hồ Lan Đình. “Trong tâm khảm tôi, võ thuật và y thuật luôn luôn song hành nhau. Nhưng đau đáu trong lòng là việc kết hợp nó như thế nào và tìm mối liên hệ của chúng”.

Với sự kiên trì của mình, võ sư già đã trở thành một thầy thuốc nức tiếng gần xa. Hàng ngày, ông cần mẫn khám bệnh cho người già; bấm huyệt, đả thông kinh mạch cho những người sau ốm; nắn trật chân, tay, đau nhức cho những người bị té ngã... 

Không còn con trai nhưng ông Doãn có con gái tài giỏi. Con gái võ sư không chỉ giỏi võ mà họ còn là những y, bác sĩ giỏi ở các bệnh viện, trung tâm y tế hàng đầu. Suốt chặng đường hơn 100 năm, võ đường Hồ Tấn đã nêu cao tinh thần thượng võ, rèn luyện sức khỏe để xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Hơn 20 năm không còn đôi mắt nhưng tâm hồn võ sư Ngọc Doãn lúc nào cũng sáng như ngọc. Ông dạy võ, bốc thuốc cứu người, giúp đời. Và đặc biệt, ông còn tự hào: "Các thế hệ học trò của võ đường Hồ Tấn chưa có một ai phải vào tù, ra tội do tha hóa đạo đức, tụ tập băng nhóm đánh nhau…".

Xem thêm: Gặp lại "dị nhân" xứ Quảng 17 năm ôm tượng thạch cao chứa thi hài vợ để ngủ

songdep.com.vn

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận