Chồng tôi là nhân viên y tế, lương chính khoảng 15 triệu đồng/tháng (không kể các khoản khác). Lúc mới cưới, lãnh lương, anh đem về cho vợ, chỉ giữ lại tiền đổ xăng và ăn sáng. Như bao người vợ khác, tôi rất vui khi được chồng “dâng nộp” lương và thấy mình “quyền lực” trong gia đình.
Chồng tôi rất yêu chiều vợ con. Con thích đi chơi công viên, xem phim, anh luôn tranh thủ thời gian giữa các ca trực để dẫn con đi.
Tôi thích được tặng hoa và thích trong nhà có hoa tươi thì cách vài ngày anh lại mang về lúc cẩm chướng, khi thì thạch thảo - những loài hoa tôi thích. Hầu như anh chưa từ chối bất cứ yêu cầu nào của vợ con. Tôi vô tư nhận và xài tiền của chồng cho đến khi chị chủ quán cà phê ở đầu hẻm nói: “Em không cho chồng xài tiền hay sao mà chồng em ra quán chị coi đánh cờ tướng, không bao giờ anh ấy gọi nước uống, toàn đem ly cà phê hòa tan theo, tiết kiệm dữ thần vậy?”.
Tôi chưng hửng. Bấy lâu tôi nghĩ anh ra đó vừa uống cà phê vừa xem các cụ đánh cờ. Tôi hỏi chồng, anh thản nhiên đáp: “Uống ly cà phê 25.000 đồng, trong khi gói cà phê hòa tan có vài ngàn”. Hóa ra, không phải chồng ghiền cà phê hòa tan như anh nói với tôi, mà anh tiết kiệm. Tôi ngẫm lại chuyện cũ, nhớ những lần anh đi ăn sáng với vợ con, anh luôn bảo “2 mẹ con ăn đi, ba ăn sáng rồi”.
Tôi nghĩ sau ca trực đêm chồng đói bụng sớm, nên trên đường đi làm về đã ghé đâu đó ăn sáng. Nhưng từ chuyện ly cà phê hòa tan, tôi truy ra mới biết chồng nhịn vì “ăn tô phở 50.000 đồng, trong khi gói phở, mì ăn liền chưa đến 10.000 đồng”. Và tôi cũng truy ra được, anh không chịu tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, mà chỉ tổ chức tại nhà, không phải chỉ vì thích sự ấm cúng, mà anh sợ tốn tiền. Hay những lần anh vắng mặt trong những chuyến đi du lịch cùng vợ con, không phải vì không thể đổi được lịch trực, mà anh “ở nhà cho đỡ tốn tiền”…
Thực ra, trước đây tôi cũng biết chồng có tính tiết kiệm, nhưng tôi chỉ nghĩ anh tiết kiệm là so với một người tiêu xài rộng tay như tôi, chứ không thể tưởng chồng siêu tiết kiệm đến vậy; bởi anh vẫn vui vẻ mua cho tôi chiếc túi xách vài triệu đồng, chiếc đồng hồ chục triệu đồng. Họ hàng thường tụ tập ở nhà tôi vào cuối tuần, anh vui vẻ đi chợ, nấu ăn mà chưa hề than vãn, càu nhàu tốn kém.
Giờ đối diện với sự thật chồng tiết kiệm đến cực đoan, bỗng dưng trong tôi tràn ngập day dứt. 1 lần gội đầu ở tiệm của tôi bằng 3 tô phở của chồng. 1 lần mát xa của tôi có thể mua cho anh vài chục ly cà phê…
Trong khi tôi vẫn đi thư giãn, làm đẹp hằng tuần thì chồng không dám tiêu pha, nhịn ăn uống. Tôi bỗng đâm uất ức (vì anh vô tình biến tôi thành người vợ vô tâm), hỏi “tội” chồng.
Anh cười hiền: “Vợ chồng mà ai cũng xài thoải mái thì không ổn. Tính em rộng rãi quen rồi và em kiếm được nhiều tiền nên tiêu nhiều. Mà thực ra, tại anh không có nhu cầu gì nên không tiêu chứ không phải tiết kiệm quá đáng đâu”.
Từ ngày đó, tôi rất cân nhắc khi tiêu tiền của chồng và lặng lẽ quan sát sự tiết kiệm tối đa với bản thân và rộng tay với vợ con của chồng. Tôi thực sự không nỡ xài tiền của anh.
Tôi nói với chồng giờ công việc tôi quá nhiều, nên anh lo chuyện đóng học phí cho con và tiền điện nước, khỏi chuyển hết lương cho tôi. Từ đó, tôi không bao giờ bận tâm trong thẻ anh có bao nhiêu tiền mà chỉ để ý xem chồng đi coi đánh cờ tướng đã dám uống ly cà phê chưa, dẫn con đi ăn đã dám ăn tô phở chưa…
Bạn bè vẫn gọi tôi là đứa lập dị và vẫn nhắc chừng tôi “có ngày hối không kịp vì chồng đem tiền nuôi người khác”. Tôi không biết mai này ra sao, nhưng hiện tại, với một người bạn đời tiết kiệm như chồng tôi thì để anh tự quản lý thu nhập sẽ hợp lý hơn kẻ tiêu pha không kế hoạch như tôi.
Và thay vì sống với sự hoài nghi, phòng thủ nhau như bạn tôi nhắc nhở, tôi chọn cách tin chồng: từ tình cảm đến kinh tế. Vì vậy, dù không quá dư dả, tôi vẫn luôn cảm thấy thoải mái. 5 năm qua, vợ chồng tôi ngày càng hạnh phúc hơn.
Xem thêm: Nỗi buồn của người mẹ - Câu chuyện khiến người làm con phải suy ngẫm