Tôi biết tâm sự chuyền thờ cúng ông bà tổ tiên ra đây thì nhiều người sẽ trách tôi bất hiếu. Nhưng quả thực tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi.
Gần đây tôi và chồng cãi nhau một trận kịch liệt về chuyện chuẩn bị đám giỗ. Đây là đám giỗ thứ 5 trong năm nay. Tôi muốn làm mâm cơm đơn giản, trước là cúng người đã khuất, sau là để anh em thân hữu quây quần bên nhau. Nhưng chồng tôi không chịu, anh đòi thuê người đến nấu 6 mâm cỗ để mời họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đến. Tiền tiết kiệm chẳng còn mấy, lại thêm Tết nhất cận kề nhưng chồng tôi vẫn khăng khăng muốn làm mâm cao cỗ đầy cho nở mày nở mặt.
Trước đó, chúng tôi đã thống nhất với nhau một năm có 5 đám giỗ thì tổ chức 3 đám lớn mời khách, còn 2 đám thì làm đơn giản. Mấy năm trước chúng tôi cứ theo lệ đó mà làm, chẳng hiểu sao chồng tôi bỗng dưng đổi ỷ muốn làm rình rang.
Trước khi cưới tôi biết chồng là con một, bố anh lại là con trưởng nên không tránh khỏi việc giỗ chạp. Tuy nhiên, một năm có đến 5 đám giỗ thì ngoài sức tưởng tượng của tôi. Vợ chồng làm quần quật, tích cóp được ít tiền thì lại đến ngày đám giỗ. Nếu làm đơn giản thì mỗi đám cũng hết vài triệu, còn làm lớn cũng tốn cả chục triệu đồng.
Bao nhiêu ngày phép của công ty tôi không dùng cho bản thân mà phải để dành để lo đám giỗ. Đã vậy nhà neo người, một mình tôi quần quật mua sắm, dọn dẹp, nấu nướng. Lắm lúc mệt quá tôi còn ngủ gật trên bàn làm việc, tinh thần kiệt quệ.
Trước đây có bố mẹ chồng phụ giúp, cho thêm ít tiền tôi còn đỡ mệt. Bây giờ ông bà tuổi cao sức yếu, không hỗ trợ được việc nhà, cũng chẳng có tiền. Có lần tôi đề nghị chồng tính toán với bố mẹ anh, san sẻ bớt việc thờ cúng cho các chú. Anh vừa mở lời đã bị bố mắng té tát, ông nói chồng tôi bất hiếu, làm xấu mặt gia đình. Từ đó, tôi đành âm thầm chịu đựng, chu toàn đám giỗ trong gia đình, không nhắc lại việc đó thêm lần nào nữa…
Thế nhưng, chuyện lần này như giọt nước tràn ly khiến tôi không thể im lặng thêm được nữa. Vợ chồng tôi “chiến tranh lạnh” cũng gần 1 tuần. Chồng tôi vẫn chưa có động thái thay đổi quan điểm. Người mất cũng đã mất, giỗ chạp tổ chức trong khả năng, miễn sao trọn vẹn ý nghĩa tưởng nhớ. Chẳng lẽ, ý kiến của tôi là sai, tại sao chồng tôi lại không nghĩ cho vợ con? Tôi phải làm sao để chồng suy nghĩ lại, vun vén cho gia đình hơn?
Xem thêm: Hai chữ “ĐƯỢC – MẤT” trong đời – Câu chuyện nhân văn cảm động