Chẳng thể gặp lại ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tuần sau là giỗ đầu của ba chị. Trong một năm này, bao điều đã diễn ra, bao thứ đã đổi thay nhưng chị vẫn chưa thể chấp nhận việc đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại ba…

Chẳng thể gặp lại ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tuần sau là giỗ đầu của ba chị. Trong một năm này, bao điều đã diễn ra, bao thứ đã đổi thay nhưng chị vẫn chưa thể chấp nhận việc đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại ba…

Trước chị có quen một cô bản nhỏ tuổi hơn, mất mẹ đột ngột vào ngày mừng nhà mới. Cô ấy thường xuyên khóc với chị về nỗi đau mồ côi mẹ. Và dù chị hết sức chia sẻ, cảm thông cho nỗi đau của bạn, nhưng thi thoảng chị vẫn thầm tự hỏi: Sao con nhỏ ấy cứ nói hoài nói mãi về cái đề tài phiền muộn này cơ chứ!

Cho đến ngày ba chị mất, không phải quá bất ngờ như mẹ cô ấy, nhưng vẫn là một cú sốc lớn đối với chị. Bởi từ ngày ba phát hiện ra mắc bệnh K cho đến lúc rời đi, vỏn vẹn chưa tới 1 tháng. Những ngày cuối đời của ba phải chịu rất nhiều đau đớn do bệnh tật giày vò. Chị chưa bao giờ nghĩ rằng ba sẽ ra đi nhanh tới vậy, nên chị vẫn cố giữ nhịp sống hàng ngày, đi làm, gặp khách hàng,… Thậm chí, trước hôm ba mất, chị còn đi dự đám cưới, ăn mấy cái bánh ngọt, cười nó hỉ hả với bạn.

Để sau này, khi ba mất rồi, chị mới ước giá như mình ngày ấy dành nhiều thời gian hơn để ở bên ba, trò chuyện, hỏi han, kể với ba những điều vụn vặt của cuộc sống. Chị sẽ nhắc với ba về ngôi nhà nhỏ ở quê ngày trước, nơi có cây xoài mọc bên hông, ngọt lịm. Về những chiều tối ba đi làm về hay mua bánh bao, bánh cóng, có hôm thì lẩu dê, trứng vịt lộn cho đám con nheo nhóc ở nhà. Những ngày xưa bé ấy, chị chưa kịp lớn khôn để hiểu rằng, bản thân mình đã may mắn biết nhường nào khi có ba bên cạnh.

Tuần sau là giỗ đầu của ba rồi, trong gần 1 năm này, chị hầu như chẳng ngày không nghĩ tới ba, nhưng chẳng gặp lại ba ngày nào dù là trong giấc mơ. Ngày trước, khi ba ở cùng gia đình chị, có khi ba về quê chơi vài tuần, thậm chí cả tháng, chị vẫn cảm thấy bình thường. Dăm ba bữa chị mới gọi điện hỏi thăm ba, bởi công việc, con cái và những mối quan tâm ngoài đã cuốn chị đi. Thế nên khi ba mất, chị không thể nào thôi đau đầu với những ý nghĩ, kiểu hồi ba mình còn thì thế này, thế khác… Đó là lúc cả nhà chị ghé quán cơm quen thuộc, con trai chị buột miệng: “Ông ngoại hay ngồi ở chỗ này nè mẹ!”. Đó là khi chị đi ngang qua đoạn đường cùng ngồi với ba trên xe cứu thương, mắt chị đỏ hoe nói với ba: “Ba đừng sợ, có con đây!”.

Những ngày cuối đời, ba luôn nghe theo sự sắp xếp của chị, từ bữa cơm, giấc ngủ, thuốc thang, cho đến việc chọn bệnh viện, chọn phương án điều trị,… Nên chị cứ dằn vặt bản thân với câu hỏi: “Mình làm như thế có đúng không? Mình có quyết định gì sai không? Tại sao ba lại phải từ biệt nhân gian vội vàng đến thế?”. Nhưng tiếc thay, thế gian mấy ai thấu được chữ ngờ.

Chị tỉ mẩn lau dọn bàn thờ, rồi lên sân thượng cắt chùm hoa nhài trắng muốt xuống chưng, vừa thắp thương vừa thủ thỉ với ba đủ thứ chuyện trên đời, nào là con có nấu cho ba bát canh chua ba thích, rồi chuyện thằng Bin đợt này vừa thi cờ vua đạt giải nhì cấp huyện,… Chị nói với ba mà như nói với chính mình. Hoang mang với câu hỏi, liệu có ở quanh đây, dưới mái nhà cùng gia đình chị như mấy năm qua đã từng? Sao chị vẫn cứ thấy bản thân mình trống trải, hụt hẫng, chới với khi trở thành đứa con không ba thế này?

Chị nghẹn ngào nói với con gái mình, rằng nếu ông trời cho mẹ sống bằng tuổi ông ngoại, tức là còn chưa tới bảy mươi, thì hơn hai mươi năm nữa, mẹ chẳng có ba bên đời… Con bé nắm lấy tay mẹ và khẽ khàng nói: “Mẹ còn có con, có gia đình mình ở bên mà”. Chị muốn bật khóc thật lớn cho thỏa nỗi nhớ ba, nhưng lại sợ bản thân quá yếu đuối. Từ ngày ba mất, chị hiểu mình đã thành chỗ dựa cho cả nhà, thay ba lo cho má, cho bà nội vẫn còn, quan tâm hơn những đứa em đứa cháu trong nhà.

Một người bạn đã từng nói với chị rằng: “Sự mất mát ấy quả thực là sự trừng phạt của kiếp người. Chẳng biết lúc nào chúng ta bị trừng phạt”. Chị nghe và thấm thía vô cùng. Bởi nỗi đau của người ở lại thật quá khủng khiếp, dai dẳng, kéo dài, âm ỉ không nguôi. Dù đã tìm nhiều cách để ủi an chính mình. Kiểu như, ba cũng muốn chị sống vui vẻ, nhẹ lòng. Rằng ba chẳng trách cứ gì đâu, chị đã làm quá tốt rồi, đã dốc cạn mọi yêu thương chăm chút cho ba rồi. Đừng áy náy gì thêm nữa…. Nhưng dẫu là thế, suốt một năm nay chị vẫn loay hoay trong nỗi đau của sự chia lìa

Chị thắp một nén nhang thơm. Qua làn khói nhẹ, chị như gặp lại ba đang mỉm cười.

Xem thêm: "Dì nhỏ" của thằng cháu lớn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm